"Một chiều lang thang bên dòng Hương Giang, tôi gặp một tà áo tím …"
Ca từ trong một tác phẩm của nhạc sĩ Hoàng Nguyên lâng lâng trong tôi, khi tôi lang thang vào một buổi chiều bên dòng Hương Giang thương yêu. Nhưng tà áo dài tôi bắt gặp không phải màu tím Huế thủy chung, mà là màu áo trắng tinh khôi của một thời Đồng Khánh. Tôi nhìn thấy em trong tà áo dài trắng ấy, tà áo dài mà một thời tôi đã gắn bó, yêu thương, và cũng đã nhiều lần dại khờ ước ao rằng mình sẽ thay màu áo khi ” lớn lên ". Thế nhưng trong suốt quãng đường đời tôi đã đi qua, lòng luôn thấy bồi hồi khi bắt gặp lại tà áo trắng, cho dù giờ đây, tôi khó khoác lên mình màu áo trắng huyền nhiệm ấy, do dấu vết của thời gian đã khắc ghi quá nhiều trên thân thể của mình. Em đang ngây thơ tạo dáng trước ống kính, nhưng không phải là ống kính của đài truyền hình hay ống kính của nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, mà là trước ống kính của bà mẹ xấp xỉ lục tuần như tôi. Thỉnh thoảng tôi nghe tiếng bà mẹ cất lên vang vọng : ” Đứng xích qua bên ni một tí, nghiêng cái nón, ngẩng mặt lên cho mạ chụp con ơi !! ”. Cái chất giọng Huế đậm đặc của bà mẹ làm tôi xao xuyến bâng khuâng trong thoáng chốc. Cho dù xa Huế rất lâu, nhưng giọng Huế, âm sắc Huế, món ăn Huế và tất cả những gì về Huế đều ngự trị trong tôi ở một góc rất riêng trong trái tim mình, dù trái tim ấy mang nhiều dấu vết nghiệt ngã của thời gian . Tôi đưa máy ảnh lên, cùng nhìn ngắm em trong tà áo trắng ấy, để ghi khắc lại một hình ảnh mà tôi đã tìm thấy tôi trong đó. Hình ảnh của em ngày nay không còn thuần chất của một cô gái Huế ngày xưa ấy, nhưng nhan sắc trong hình ảnh này pha lẫn thời xa xưa của tôi và hiện tại của em. Tôi vẫn thích nhìn ngắm một hình ảnh tự nhiên, thuần khiết, không phải của các diễn viên xinh đẹp, hay các người mẫu nổi tiếng, mà hình ảnh của em dung dị đời thường. Hình như em đã nhìn thấy tôi chụp ảnh trộm, nhưng em mĩm cười liếng thoắng : ” Dì qua bên ni chụp bóng cho con nì ”. Tôi ngỡ ngàng !!!!! Giọng Huế của em không pha lẫn bất cứ chất giọng nào. Rồi ngôn từ ” chụp bóng ” chỉ có người Huế chúng tôi mới hiểu được.
Ca từ trong một tác phẩm của nhạc sĩ Hoàng Nguyên lâng lâng trong tôi, khi tôi lang thang vào một buổi chiều bên dòng Hương Giang thương yêu. Nhưng tà áo dài tôi bắt gặp không phải màu tím Huế thủy chung, mà là màu áo trắng tinh khôi của một thời Đồng Khánh. Tôi nhìn thấy em trong tà áo dài trắng ấy, tà áo dài mà một thời tôi đã gắn bó, yêu thương, và cũng đã nhiều lần dại khờ ước ao rằng mình sẽ thay màu áo khi ” lớn lên ". Thế nhưng trong suốt quãng đường đời tôi đã đi qua, lòng luôn thấy bồi hồi khi bắt gặp lại tà áo trắng, cho dù giờ đây, tôi khó khoác lên mình màu áo trắng huyền nhiệm ấy, do dấu vết của thời gian đã khắc ghi quá nhiều trên thân thể của mình. Em đang ngây thơ tạo dáng trước ống kính, nhưng không phải là ống kính của đài truyền hình hay ống kính của nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, mà là trước ống kính của bà mẹ xấp xỉ lục tuần như tôi. Thỉnh thoảng tôi nghe tiếng bà mẹ cất lên vang vọng : ” Đứng xích qua bên ni một tí, nghiêng cái nón, ngẩng mặt lên cho mạ chụp con ơi !! ”. Cái chất giọng Huế đậm đặc của bà mẹ làm tôi xao xuyến bâng khuâng trong thoáng chốc. Cho dù xa Huế rất lâu, nhưng giọng Huế, âm sắc Huế, món ăn Huế và tất cả những gì về Huế đều ngự trị trong tôi ở một góc rất riêng trong trái tim mình, dù trái tim ấy mang nhiều dấu vết nghiệt ngã của thời gian . Tôi đưa máy ảnh lên, cùng nhìn ngắm em trong tà áo trắng ấy, để ghi khắc lại một hình ảnh mà tôi đã tìm thấy tôi trong đó. Hình ảnh của em ngày nay không còn thuần chất của một cô gái Huế ngày xưa ấy, nhưng nhan sắc trong hình ảnh này pha lẫn thời xa xưa của tôi và hiện tại của em. Tôi vẫn thích nhìn ngắm một hình ảnh tự nhiên, thuần khiết, không phải của các diễn viên xinh đẹp, hay các người mẫu nổi tiếng, mà hình ảnh của em dung dị đời thường. Hình như em đã nhìn thấy tôi chụp ảnh trộm, nhưng em mĩm cười liếng thoắng : ” Dì qua bên ni chụp bóng cho con nì ”. Tôi ngỡ ngàng !!!!! Giọng Huế của em không pha lẫn bất cứ chất giọng nào. Rồi ngôn từ ” chụp bóng ” chỉ có người Huế chúng tôi mới hiểu được.
Ôi ! Thân thương biết bao, tôi tìm thấy tôi của ngày nào. Tôi của ngày nào ngày hai buổi áo trắng đến trường, tà áo trắng đua chen cùng nhau trên con đường Lê Lợi huyền thoại của hai trường Quốc Học và Đồng Khánh Huế. Những tà áo trắng tung bay trong gió, làm níu bước chân tôi, vội vàng đưa tay giữ lại tà áo dài trước những ngọn gió tinh nghịch ấy. Tay cầm nón bài thơ nghiêng nghiêng che ánh nắng, sợ nắng xuân làm rám đôi má hồng của tuổi dậy thì. Có lúc tay phải buông vành nón để giữ chặt đôi tà áo khỏi tung bay trước gió. Gió ngược chiều tà áo trắng bay bay, Nón nghiêng vành O vịn có một tay, Còn tay nữa ngăn gió lùa nghịch ngợm. Răng mà đằm thắm, răng mà dễ thương đến như rứa !!!! Cứ như vậy đàn bướm trắng chúng tôi tung tăng theo ánh nắng xuyên qua hàng cây hai bên đường, làm nao lòng thi nhân mặc khách, làm thổn thức những trái tim ngây ngô của những chàng trai Quốc Học thời bấy giờ. Ríu rít như đàn chim non vừa vỗ cánh bay, tung tăng như đàn bướm, chúng tôi đi dọc theo đường Lê Lợi, rồi bước chân lên cầu Trường Tiền, chiếc cầu đi vào thi ca nhạc họa, chiếc cầu đi vào sâu thẳm của lòng người dân xứ Huế.
Màu trắng hòa quyện trên cầu, bên dưới là màu xanh biếc của dòng sông Hương, lặng lờ trôi. Bức tranh thủy mặc đẹp tuyệt vời !!!! Bước qua cầu, tôi đi vào cửa Thượng Tứ để về nhà. Con đường thành nội quen thuộc níu bước chân tôi những ngày thơ dại ấy, vẫn tiếp tục trong tôi những nốt trầm dìu dặt mỗi lúc tôi trở về Huế, về thăm lại quê hương, thăm mồ mả tổ tiên, thăm ngôi nhà cha mẹ, nơi tôi đã từng sống, từng lớn lên, rồi thành nhân và thành danh.
Con đường êm ả, không xô bồ, náo nhiệt như thành phố tôi đang sống, vẫn ru tôi vào miền thăm thẳm của ký ức ngày nào. Nhưng sự thay đổi theo nhịp sống giờ đây đã làm mất đi ít nhiều nét trầm mặc cổ kính của một thời đã xa quá là xa. Đâu rồi hình ảnh nam thanh nữ tú buổi sáng ngồi trong quán café Tôn, lặng lẽ thưởng thức những giọt café thơm đắng nồng nàn. Đâu rồi những tà áo dài lam lũ, gánh trên đôi vai người mẹ, người chị những gánh hàng rong, bún bò thơm nức mùi sả ruốc, cơm hến đủ màu sắc của quê hương, cay nồng của ớt …, gánh bánh bèo, nậm, lọc ….những món ăn ghi khắc trong tim những người con xứ Huế. Bây giờ tìm đâu cho thấy ngày xưa ấy!!!!! Em đã gói trong ni cả một trời Xứ Huế. Một chút mưa, một chút nắng, một chút mây Đỉnh Ngự Bình một chút gió heo may, đủ để nhớ để thương về xứ Huế …




Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét