Thôi ta về với bão giông
Mặc cho ký ức chất chồng đau thương
Còn yêu ta mãi vấn vương
Thổi đi những hạt bụi đường dửng dưng
Ta về gói lại tình chung
Mang đi chôn cất nghìn trùng xa xôi
Dẫu rằng ta đã chia phôi
Yêu thương kia cũng trôi về hư không
Lặng yên nghe bão trong lòng
Đan xen cả mối tơ vòng rối ren
Rồi thì ta cũng sẽ quen
Một hai đong đếm trắng đen rõ ràng
Rồi thì lướt nhẹ vội vàng
Không còn giây phút ngỡ ngàng nhìn nhau
Sao tim ta mãi u sầu
Dẫu người đã lãng quên ta lâu rồi
Ta mang ký ức ra phơi
Biết rằng kỹ niệm xa rồi ngày xưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét