Thứ Hai, 26 tháng 11, 2018

10 cặp từ trong tiếng Việt dễ khiến chúng ta nhầm lẫn nhất

Trong đời sống chúng ta, hẳn tiếng Việt là tiếng mẹ đẻ thân thương và trìu mến nhất. Đi khắp đông tây, thật hiếm có một thứ tiếng nào bây giờ chứa từ tượng hình và tượng thanh nhiều như tiếng Việt, âm thanh khi phát ra người nghe như được thưởng thức những giai âm trong bản nhạc trầm bổng, cảm xúc phát ra từ những từ tiếng Việt cũng lan ra rất nhanh và tác động rất mạnh, nhất là trong tâm hồn người Việt. Tuy nhiên, tiếng Việt đẹp bao nhiêu, dễ học, dễ nhớ bao nhiêu thì vẫn không tránh khỏi những lúc chúng ta có thể sử dụng nhầm hoặc sai nó. Với nhiều người học tiếng Việt, khi còn bé chắc hẳn khó ai tránh khỏi những sai sót, những sai sót chưa được giải thích hoặc dẫu có giải thích nhưng chưa được xác đáng dẫn đến sau khi lớn lên mang nhiều chấp kiến về từ ngữ tiếng Việt nên sử dụng sai từ hoặc hiểu sai về cách sử dụng tiếng Việt.

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2018

Lữ Tùng Anh: Vất vả một đời thơ

Nhà thơ Lữ Tùng Anh (tên thật Nguyễn Vân Trình) sinh năm 1950 tại Quảng Ngãi - tác giả của hai câu thơ một thời rất được yêu thích tại miền Trung: “Óc tim cô đặc hồn thi sĩ/ Vắt tặng cho đời mấy giọt thơ”.


Các tác phẩm của Lữ Tùng Anh đã in như: Vũng sầu (1968), Huế buồn (1969), Ra đi giã từ hơi thở (1970), Trái sầu chín từ nỗi chết (1971)… Từ sau 1975 đến nay, ông cho ra đời thêm 12 tập thơ.

Lữ Tùng Anh theo học trung học ở Huế. Tốt nghiệp đại học tại Đà Lạt. Từ năm 1974, ông ra trường dạy ở trường dòng Minh Đức rồi gắn bó với nghề dạy học tại Đà Lạt và Bảo Lộc. Hiện ông lâm bệnh ngặt nghèo và sống nhờ học trò tại Bảo Lộc.

Miền Bắc Việt Nam: Giáo hội sống lại

Tưởng niệm 117 Thánh tử đạo Việt Nam được phong thánh cách đây ba mươi năm, Giáo hội công giáo miền Bắc Việt Nam cho thấy một sức sống phi thường.


Thánh lễ thứ tám ngày chúa nhật ở nhà thờ chính tòa Thánh Giuse Hà Nội. Nhà thờ không còn chỗ bên trong, tín hữu tham dự thánh lễ bên ngoài qua máy phóng thanh. / Jean-Marie Dufour

Nhìn bên ngoài, Giáo hội Việt Nam mang hình ảnh nấm mồ của nhiều thế hệ chiến tranh và các vụ bách hại của cộng sản. Nhưng ngày nay, Giáo hội mang một bộ mặt sống lại. Điều này đặc biệt thấy rõ ở miền Bắc, cựu thuộc địa-Tonkin của Pháp.

Chung quanh thủ đô Hà Nội, thành phố có mật độ dân số 10 triệu dân, các giáo xứ quanh vùng đồng bằng sông Hồng kết một mạng lưới công giáo tuyệt vời, được nhận ra qua các nóc chuông xa tít tận chân trời.

Dù từ năm 1954 cho đến giữa những năm 2000, các chủng viện bị đóng cửa, thành phần ưu tú bị tàn sát, đó là không kể đến hàng trăm ngàn người công giáo di cư vào miền Nam năm 1954, nhưng bây giờ lễ sáng lễ chiều đầy chật nhà thờ, các lớp dạy giáo lý, các chủng viện được mở ra, các nhà thờ mới được xây. Đến mức mà một trong rất nhiều cha xứ, tất cả đều trẻ và năng động đã không ngần ngại nói: “Chính cộng sản đã cứu chúng tôi. Khi bách hại đạo, họ đã duy trì đức tin của những người tử đạo.”

Hàng ngàn người hành hương mỗi ngày thứ năm