Thứ Hai, 25 tháng 1, 2016

HÀNH TÂY TRANG TRÍ

Chuẩn bị
- 1 củ hành tây
- 1 con dao nhỏ, mỏng, nhọn và sắc
- Một chút màu thực phẩm (nếu thích) và chút phèn pha vào nước để ngâm cho cứng dáng hoa

Cách tỉa hoa

Tỉa hành tây thành hoa súng

Tỉa hành tây thành hoa súng có thể nói là cách tỉa dễ nhất mà bạn có thể thực hiện trên hành tây. Đơn giản là bạn bổ hành tây thành các phần nhỏ đều nhau sau khi đã tước bỏ phần vỏ vàng bên ngoài. Tất nhiên bạn không bổ rời mà để các phần hành còn dính chung nhau ở phần sát rễ.
Đòi hỏi duy nhất là bạn cần chụm chặt toàn bộ củ hành để bổ dễ đều hơn, không để các phần hành rơi lả tả ra ngoài. Sau khi bổ đều tới độ nhỏ cánh vừa ý, bạn tẽ đều cánh ra thành hình hoa và tô màu nếu thích.

Thứ Tư, 13 tháng 1, 2016

Em lại khóc

Hôm nay em lại khóc vì VN thua trận bóng 
Giọt lệ rơi ướt mi mắt thiên thần 
Lặn lội mất thời gian, bạc tiền, sang tận Sing cổ vũ 
Chắc là em yêu nước mình lắm phải không? 

Anh còn nhớ hôm qua em khóc vì gặp sao Hàn sao Nhật 
Em gào thét, hôn ghế, ngất xuống ngất lên. 
Tiền mua vé bằng mẹ già tiêu cả tháng. 
Nhưng vì thần tượng nên em phải cắn răng? 

Nhưng có những ngày như hôm kia 
Giặc đánh chìm tàu ngư dân rồi bắt người, đòi tiền chuộc 
Những gương mặt tuyệt vọng và sợ hãi. 
Hình ảnh này có làm lay động trái tim em? 

Có những ngày lũ trắng trời miền Trung đau khổ 
Nước ngập mái nhà, ngập đến tận … cái loa. 
Nước thì bạt ngàn, chỗ nào cũng là nước 
Chỉ không có … nước sạch và nóng để pha gói mì tôm. 

Có những ngày … ngày nào cũng có. 
Đoàn dân oan đói rách bị bắt, bị đánh, bị đuổi xua. 
Người mẹ gầy của những tử tù vô tội 
Người vợ nghèo của người bị kết án oan cả chục năm. 

Rồi còn rất nhiều những ngày phía trước 
Vai mẹ lại còng thêm vì nuôi những lũ con 
Để cho chúng phá tan đất nước. 
Để 2 năm nữa em lại khóc Seagame. 

14.06.2015 
Justine Nguyễn 



Ðưa Nhau Về Ðến Ðâu

Nữ sinh Đồng Khánh ngày xưa
Xui hoàng hôn tím trang thơ học trò
Nữ sinh Đồng Khánh qua đò
Xui lòng Hương cất giọng hò xa xôi

Nữ sinh Đồng Khánh dạo chơi
Phấn thông vàng rải ngát trời Thiên An
Trống trường Đồng Khánh vừa tan
Trên đường phơi phới từng đàn bướm bay

Gió vờn tà áo khẽ lay
Nữ sinh Đồng Khánh thơ ngây mỉm cười
Bóng ai khuất nẻo phố rồi
Vô tư đâu biết có người nhìn theo

Âm thầm một cánh phượng gieo
Nữ sinh Đồng Khánh trong chiều nhặt hoa
Bâng khuâng ngắm áng mây qua
Cảm thông một cánh chim xa lẻ đàn

Mùa thu thả chiếc lá vàng
Nữ sinh Đồng Khánh mơ màng lắng nghe
Trầm ngâm trong quán cà phê
Nhạc buồn chạm mái tóc thề chấm vai

Nữ sinh Đồng Khánh nhớ ai
Mi cong khẽ chớp mắt nai thẫn thờ
Đâu còn là chuyện ngày xưa
Nữ sinh Đồng Khánh bây giờ là em.

Gặp Một Người Nghi Rất Huế

có phải em là Công Tằng Tôn Nữ...
vừa liếc qua ta đã nhận ra ngay
đôi mắt Huế hữu duyên vì biết háy
nét đài trang trong dáng nhíu lông mày
vẫn lộng lẫy hai bàn chân líu quíu
giữ cửa đời khép nép vấp lên nhau
áo dài trắng bỏ quên trong thành nội
lúng túng tay hồng ,thừa trước dư sau
ta xin lỗi từng người cùng đợi buýt
tiến lên dần và đứng sát lưng em
áo nỉ xanh khăn len choàng mấy lớp
vẫn ngây ngây mùi da thịt kinh thành
em linh tính hay tình cờ quay lại
ta có lầm không đó hỡi Thừa Thiên
đôi mắt đen ai dạy em háy nguýt
ta bụi đời bỗng chốc mất tự nhiên
môi muốn hỏi, mắt muốn chào, nhưng ngại
em trang nghiêm kiểu cách một thời xưa
quanh quẩn ngó, rồi dòm ta, đánh gía
'thằng cha này sao nhớn nhác khó ưa ?'
đơn giản thế? chớ em không phát giác ?
trong mắt ta trường Quốc Học trang nghiêm
nơi em đã có một thời ngong ngóng
một cái gì đã làm mới trái tim em
cũng chẳng thấy kệ sách dài Ưng Hạ
mùi ô mai vướng bìa sách giáo khoa
trang báo mới thơm bài thơ rất lạ
đã thay em vơ vẩn thở ra
cũng chẳng thấy những góc bàn ấm cúng
hương cà phê chen hương tóc cô Dung
chưa biết yêu cớ sao như hờn giận
hay vô duyên ghen bóng gío không chừng !
còn nhiều nữa có cả ngàn hình ảnh
sáng Bao Vinh chiều Thượng Tứ theo người
đã mấy bận lẽo đẽo về Mang Cá
Phu Vân Lâu mưa vuốt mặt trông trời
xin hãy nói cho ta nghe ' răng rứa'
còn trên môi đang chôn dưới màu son
tui đâu dám làm O buồn đó nợ
bởi gặp O, Huế chợt sống trong hồn

Luân Hoán

KHÔNG BIẾT TÊN

Nì O tê răng mờ đứng đó
Lớp anh tan buổi học chưa về
Sáng vàng Thu trời mưa nho nhỏ 
Chờ ai răng O nơ ù! mưa tề

Đôi mắt nhỏ ngác ngơ đến tội 
Sợ chi mô lũ bạn anh hiền
Sao O để gió bay tóc rối
Bạn bè mô mà đứng một mình riêng

Bạn bè anh về rồi O nớ 
Còn ai mô mà phải ngại ngùng 
Trời mưa lớn ôm giùm sách vở
Anh giăng dù hai đứa che chung

O cảm ơn anh làm chi rứa
Răng không về hai đứa có đôi 
Mà đi giữa mùa thu tức tưởi 
Trời làm mưa ướt aó O rồi.

Mường Mán

Ngày Về Thăm Huế

Mai mốt mi về thăm lại Huế,
Tau gởi quà cho lũ bạn bè.
Có ghé vô trường Đồng Khánh cũ,
Nhớ lượm giùm tau cánh phượng nghe!

Khi mô đi qua cầu Trường Tiền,
Dò coi mấy nhịp có còn nguyên,
Bên ni còn nối liền bên nớ,
Chi rứa! Mần răng vẹn ước ?

Nếu ngược đường Bến Ngự , Nam Giao
Thăm chừng con dốc có còn cao,
Nghe hồi chuông tối còn vang vọng,
Ru điệu nam mô tự thuở nào.

Lúc xuôi thuyền qua thôn Vỹ Dạ,
Hỏi mấy hàng cau còn đợi chờ!
Dâu biển thăng trầm đời nghiệt ngã,
E chừng chúng mãi đứng bơ vơ!

Thuận nẻo đường tới miền Nam Phổ,
Ngang bến đò Chợ Cạn, Chợ Dinh
Coi cụ Ước (1) còn ngồi đúc bánh,
Thứ bánh bèo mê chết tụi mình.

Tìm Mụ Rớt (2) hỏi thăm gánh bún,
Cay ghê cơm hến thứ bên Cồn,
Cháo lòng Đồng Ý, cơm Âm Phủ
Ăn cả phần tau, nếu thấy ngon.

Khi dạo gót tới vùng An Cựu,
Nhìn dòng sông "nắng đục mưa trong ",
Ngoẹo-Giàn-Xay còn làm lối rẽ,
Lên Ngự Bình "sau méo trước tròn".

Tiện vui bước tuông vô Thành Nội,
Ngó thử còn mấy đấng Công Nương?
Hay vì chuyện sao dời vật đổi,
Cũng đổi dời luôn cảnh miếu đường.

Nhớ biển, dông về Cửa Thuận An,
Bến phà còn đón khách sang ngang?
Hàng cây dương liễu còn tha thướt,
Buông suối tóc mây giỡn mấy nàng?

Mà cũng đừng quên vùng Kim Long,
Hồi chuông Thiên Mụ có còn ngân?
Phú Cam, An Định... đi qua đó,
Đừng tiếc thương vay những bóng hồng.

Long Thọ, Nguyệt Biều tuy hơi xa
Nhưng tươi thơm mít, ngọt thanh trà
Chừng khi lên đó thì luôn thể,
Coi thử Lò Vôi còn mặn mà.

Nói rứa mà chơi cho khuây nguôi,
Bọn mình chừ sống rất xa xôi,
Ngày về thăm Huế còn xa lắc,
Mơ sớm làm chi, chỉ ngậm ngùi!

Trần thị Lý

(1) Ông cụ chủ quán bánh bèo Chợ Cạn trước 1975 .
(2) Bà chủ gánh Bún bò một thời nổi tiếng nhất Huế.

ĐỒNG KHÁNH NGÀY XƯA

Răng mà cứ theo tui hoài rứa
Cái ông ni mới dị chưa tề
Sớm trưa chiều ba bữa đi về
Đưa với đón làm chi không biết

Ôi đôi mắt chi mà tha thiết
Đừng có nhìn làm loạn bước tui đi
Lá thư tình ông gửi làm chi
Cha mạ biết rầy la tui chết

Ông tán tỉnh làm chi không biết
Tui như ma như quỷ dưới âm ty
Nói hoài lời hoa mỹ làm chi
Tui còn nhỏ chuyện tình răng biết được

Tội tui lắm cách cho vài bước
Đừng đi gần hai bước song đôi
Xa xa cho kẻo bạn tui cười
Mai vô lớp cả trường dị nghị

Theo chi rứa răng mà không biết dị
Thôi được rồi đưa lá thư đây
Mai tan trường đợi ở gốc cây
Tui sẽ tới trả lời cho biết

Tác giả: Lưu Trần Nguyễn




Con gái chỉ tổ làm phiền!

Sao Anh nào cũng thích?
Cũng ghiền chết cha.
Gặp gái, mắt chớp lia chia,
Ước chi dớt được nàng…dìa với Anh,
Để mà dung dẻ dung dăng,
Để mà……ấy …ấy, lằng nhằng nọ kia.
Đêm lơ mơ, ngày khật khờ,
Trông năm, trông tháng, trông giờ cho mau.
Đến ngày mua được buồng cau,
Xếp vào ….1 quả có trầu xanh um.
Lại thêm 2 quả tùm lum,
Nào nem, nào chả, và thêm rượu trà,
Nào chuyền, nào lắc,..đôi hoa,
Nếu mà khấm khá, nhẫn sáng lòa Diamond.
Lại thêm 1 quả xanh xanh,
Bánh phu thê, với cốm hồng thật xinh,
Đủ ngũ, đủ lục linh đình,
Bà con, Cha Mẹ, rắn rồng,,,, diễn binh.
Theo sau, khoái nhất là mình,
Rước nàng yêu qúy về dinh, ta…mần
Một party đãi xa gần,
Đợi bạn bè cuốn xéo, là đến phần của ta.
Là lá la!!!Hahaha!
Từ nay em sẽ…chết cha.
Dù Anh sàm sỡ, đố dám la om sòm,
Ngày xưa nói Anh dê xồm,
Bây giờ….dê thiệt, đã hết hồn em chưa?
Bây giờ Anh sướng hơn Vua,
Chẳng còn lo sợ thằng cha nào dòm,
Chẳng còn rình rập láo liên,
Sợ rằng sẽ có tên điên, thằng khùng,
Liếc em trên dưới lung tung.
Từ nay sướng quá, tha hồ rung…..rung…đùi.
‘’CON GÁI CHỈ TỔ PHIÊN THÔI’’
Ông nào nghĩ thế là đời vứt đi.
Các Ông dám oẳn tù tì?
Là không cần gái? Tui đi đằng đầu.

Hoài Hương



BÁC SĨ =THÁNH-THẦN hay QUỶ-MA

Những bài tôi copy chưa bao giờ tôi có thái độ khen hay dỡ…Nhưng bài này thì tôi thú thật:Cực hay với một lý luận sắc bén,gãy gọn không chê được,tuy hơi dài nhưng càng đọc càng thấm thía…Dù bối cảnh ở Trung Cộng,nhưng chẳng khác gì ở Việt Cộng.

Trong “Hội nghị quốc tế thường niên về quản lý khoa lâm sàng”, giáo sư Viên Chung, Giám đốc nhà xuất bản đại học Y khoa Dung Hợp đã phát biểu chủ đề diễn thuyết mang tên “Bác sĩ làm việc thích ứng với văn hóa”. Ngữ điệu của ông bình thường nhưng lại chỉ ra những sai lầm khắp nơi, rất nhiều ví dụ làm cho người ta phải suy nghĩ sâu sắc; hội trường với hơn 300 người nghe đều lặng ngắt như tờ. Rốt cục, giáo sư Viên Chung đã nói đến những điều gì?

THƯ CHO CON TRAI

Ông Sun Yun-suan và vợ lúc sinh thời. 

Ông Sun Yun-suan là Bộ trưởng Kinh tế từ năm 1969 đến 1978, sau đó được bầu làm người đứng đầu chính quyền Đài Loan từ năm 1978 đến 1984. Tháng 2/1984, ông bị đột quỵ do xuất huyết não và sau khi phục hồi chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Tháng 2/2006, ông qua đời tại Đài Bắc, hưởng thọ 92 tuổi.
Ngoài các tác phẩm về kinh tế, chính trị, người ta quan tâm đến một bức thư ông để lại cho các con. Lá thư giản dị, chân thành là những bài học cuộc sống ông muốn gửi gắm đến các con. Dưới đây là nội dung lá thư đầy ý nghĩa, đã được dịch ra nhiều thứ tiếng và lan truyền trên nhiều mạng xã hội, diễn đàn thời gian qua:

14 ĐIỀU LỚN NHẤT CỦA CUỘC SỐNG

1. Kẻ thù lớn nhất của cuộc sống là bản thân mình.
2. Thất bại lớn nhất của cuộc sống là tự cao tự đại.
3. Lừa dối lớn nhất của cuộc sống là bất trí.
4. Đáng buồn nhất của cuộc sống là ghen ghét.
5. Sai lầm lớn nhất của cuộc sống là tự bỏ (chê) mình.
6. Tội lớn nhất của cuộc sống là dối mình dối người.
7. Tính tìnhtội nghiệp lớn nhất của cuộc sống là tự ti.
8. Cái đáng phục nhất của cuộc sống là tinh thần.
9. Phá sản lớn nhất của cuộc sống là tuyệt vọng.
10. Của cải lớn nhất của cuộc sống là khỏe mạnh.
11. Nợ nần lớn nhất của cuộc sống là nợ tình
12. Quà tặng lớn nhất của cuộc sống là tha thứ.
13. Cái thiếu lớn nhất của cuộc sống là lòng thương và tài trí.
14. Vui vẻ lớn nhất của cuộc sống là bố thí.