Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

5 câu đố di chuyển que diêm siêu thú vị


Thử xem khả năng tư duy của bạn đến đâu qua chùm câu đố siêu thú vị cùng với những que diêm. Đó là 5 câu đố về que diêm nhìn rất đơn giản, nhưng thực ra có thể khiến nhiều người phải bó tay. Nếu đã sẵn sàng thì hãy cùng bắt đầu với câu đố đầu tiên nào!



1. Chú hươu cao cổ trong hình đang quay sang phải. Bạn chỉ được di chuyển 1 que diêm duy nhất, hãy giúp chú quay sang trái nhé!



2. Trái bóng đang ở bên trong. Làm thế nào để đưa trái bóng ra ngoài chỉ bằng việc di chuyển 2 que diêm?

3. Khó hơn một chút nào: Hãy quay con cá sang phải với 3 que diêm được di chuyển.

4. Chỉ được di chuyển 2 que diêm, bạn hãy tạo thành 4 hình vuông tách biệt.




5. Hãy cho chú chim trong hình nhìn theo hướng khác qua 2 lần di chuyển.



Nếu không làm được thì bạn có thể xem lời giải ở đây:



Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Nhiếp ảnh gia

Nhiếp ảnh
anh hoat hinh de thuong pictures

Tặng những người yêu Facebook


Thằng con trai 28 tuổi ế chỏng ế chơ của tôi một hôm bỗng tuyên bố giữa bữa cơm:
- Chủ nhật này con đưa bạn gái con về giới thiệu với ba mẹ được không?
Vợ tôi tròn mắt:
- Con? Có bạn gái?
Thằng khỉ làm bộ mặt nghiêm nghị:
- Mẹ làm gì vậy? Tại con chưa muốn thôi, chứ muốn là… 30 giây! Xếp hàng cả đống!
- Thì con cứ đưa về đi - tôi có ý kiến - Nhà mình thoải mái!
Vợ tôi lườm tôi:
- Thoải mái gì? Không phải ai muốn vô nhà này cũng được đâu! Bạn trước đã! Thấy được rồi mới muốn gì muốn nha!
Thằng con tôi cười hehe:
- Không phải được mà là quá được! Mẹ thấy là chịu liền cho coi! Công dung ngôn hạnh đầy!
- Nó tên gì? Mấy tuổi? Làm gì? - vợ tôi thăm dò.
- Dạ tên Trang, 24 tuổi, làm phòng kế toán cùng công ty với con.
- Vậy là tuổi con ngựa?
- Dạ.
Vợ tôi tính trong 10 giây:
- Dần với Ngọ… Nằm trong “tam hợp”. Cũng hợp với mẹ luôn. Được!
- Em thiệt tình! - tôi nhăn nhó - Giờ này mà cứ mê tín! Thử nó mê đứa nào “tứ hành xung” coi em có cản được không?
- Sao không? - vợ tôi trừng mắt - Không phải vụ tuổi nhưng phải có chuẩn đàng hoàng chứ! Nhà này không có chuyện con đặt đâu cha mẹ ngồi đó đâu!
Con tôi tỉnh bơ:
- Con bảo đảm mẹ thấy là chịu liền mà!
Đến lượt tôi sực nhớ:
- Con nói nó tên Trang?
- Dạ. Sao ba?
- Trời! Ba lo nhứt chuyện này, sao lại dính đúng luôn vậy?
- Gì vậy anh? - vợ tôi hỏi.
Tôi thở dài:
- Thì thằng con mình tên Nghĩa! Tên hai đứa gộp lại…
Con tôi ngoác miệng cười:
- Nghĩa Trang! Hehe! Tụi bạn con chọc rồi! Càng vui! Đích đến cuối cùng của mọi người mà!
Rồi nó nghiêm lại, chốt hạ:
- Vậy trưa chủ nhật nha ba mẹ! Trang sẽ đi chợ rồi tới đây sớm để phụ làm cơm với mẹ…

Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2015

GHEN



"Thí dụ em, anh và cô Sương – thí dụ ngẫu nhiên thôi nghe, không có ý gì đâu! – cùng ngồi trên một chiếc đò nhỏ ra ngoài sông lớn và cả ba cùng không biết bơi. Tình cờ chiếc đò gặp sự cố, người lái đò nói đò chỉ còn có thể chở được một người. Muốn vào được bờ thì phải có hai người hy sinh nhảy xuống nước. Anh xử lý tình huống đó như thế nào?"
Người ra câu đố tình huống ác nghiệt đó lẽ dĩ nhiên là vợ tôi. Và cũng lẽ dĩ nhiên cô Sương – thư ký của tôi – bị đưa vào hoàn cảnh này hoàn toàn không phải là "thí dụ ngẫu nhiên thôi nghe" gì cả.
Tôi nhăn mặt, gạt phắt: “Làm gì có chuyện đó xảy ra mà em thí dụ! Bậy bạ!”.
Vợ tôi vẫn cương quyết: “Thì em chỉ thí dụ cho vui thôi. Trắc nghiệm mà. Anh cứ trả lời thử coi?”.
Suy nghĩ chỉ vài giây, tôi hùng hồn trả lời, tin mình sẽ được điểm cộng vì đã hy sinh nhường quyền sống cho vợ: “Lẽ dĩ nhiên là anh với cô Sương sẽ nhảy xuống nước. Em phải sống!”
Vợ tôi cúi mặt xuống, nghẹn ngào: “Em... biết mà!”.
Sẵn đà, tôi nói tiếp: “Đúng rồi. Anh và cô Sương hy sinh cho em được sống, để em còn nuôi hai con...”.
Nhưng bỗng nhiên vợ tôi đột ngột quát to: “Tôi cực khổ một mình ở lại nuôi hai con, cho ông và con đó xuống hú hí dưới âm phủ hả?”.
Biết ngay mà! Có thể bạn không tin nhưng đó là một câu chuyện có thật 100% của hai vợ chồng tôi. Trên đời này, nếu có cuộc thi coi ai ghen tuông dữ nhất thì chắc vợ tôi thể nào cũng lọt vào Top 10, nếu không muốn nói có thể cô ấy sẽ chiếm ngôi vô địch.
***
Người ta thường nói các nhà văn là những người có óc tưởng tượng phong phú nhất. Tôi nghĩ trình độ tưởng tượng của họ chắc chắn không siêu bằng các bà vợ ghen.
Mười một giờ khuya, đang nằm bên nhau, điện thoại di động của tôi báo có tin nhắn. Vợ tôi chụp ngay lấy, mở đọc: "Nuoc My bi tan cong!". Đó là ngày 11/9/2001, nước Mỹ bị khủng bố bằng mấy vụ đâm máy bay liều chết. Đến hôm sau thì cả thế giới mới hay tin có chuyện như vậy, chứ vào lúc mười một giờ khuya, trên giường tôi lúc ấy, thì tin nhắn đó đúng là... quá khó hiểu! Ai mà dám tấn công nước Mỹ?
Vợ tôi đọc đi đọc lại cái tin rồi đưa điện thoại cho tôi, trừng mắt hỏi: “Con nào nhắn tin cho anh? Số điện thoại này là của ai?”
Tôi đọc lại cái tin và không thể nhớ đó là số điện thoại của ai. Có thể là của một cộng tác viên nào đó. Chưa hiểu nội dung cụ thể của cái tin ấy là gì, tôi thật tình:
- Anh không nhớ số điện thoại này của ai. Để anh điện hỏi lại họ muốn nhắn gì...
Vợ tôi giật phắt cái điện thoại lại:
- Đừng hòng! Mấy người chơi mật mã để qua mắt tôi phải không? "Mỹ" là tên đứa con của mấy người, và "bị tấn công" là chắc bị bệnh gì nặng lắm phải nhập viện. Đúng không?
Câu chuyện cho thấy có những phát minh đầy tiện ích cho con người khi rơi vào tay "bọn xấu" lại có khả năng sát thương rất cao. Điện thoại di động chính là một thí dụ. Đã có không biết bao nhiêu câu chuyện dở khóc dở cười gây ra từ cái cục alô đó, và đây là câu chuyện thứ hai:
Một lần, tôi đang chạy lo giúp con của nhỏ em được vào học một trường chuyên trái tuyến. Một buổi trưa, cậu hiệu phó vốn là bạn nhậu nhắn tin cho tôi. Tôi đang trong toilet, chiếc điện thoại để đầu giường lập tức rơi ngay vào tay cô vợ ghen. Một tiếng hét thất thanh vang lên! "Em đang ở trường chờ anh" vì không bỏ dấu nên lập tức bị hiểu là "Em đang ở truồng chờ anh"!
Nếu hai câu chuyện trên chưa cho bạn thấy óc tưởng tượng siêu đẳng của vợ tôi, thì đây, câu chuyện thứ ba:
Hè nào vợ tôi cũng yêu cầu được đưa đi chơi đây đó để đổi gió, hâm nóng tình yêu. Năm đó, chương trình là đi một dọc ba nơi: Nha Trang, Tuy Hòa, Quy Nhơn. Đến Tuy Hòa, anh bạn làm ở Báo Phú Yên từ lâu đã nghe đồn về tính ghen hạng nặng của vợ tôi, chơi ác, vừa gặp mặt hai đứa đã ồn ào hỏi: "Bình nước mắm năm lít loại đặc biệt tôi gửi tặng anh chị hồi Tết ăn được không?". Câu này còn hiểm hơn câu: "Ủa, chị mới đổi kiểu tóc hả?" đã bị quá nhiều người xài thành nhàm. Vì trong thực tế, hồi Tết thằng này không có tặng tôi gì cả!
Vợ tôi tái mặt ngay tại chỗ, trong khi tôi phân bua:
- Ủa, hồi Tết ông có tặng tôi cái gì đâu?
- Nói giỡn gì kỳ vậy cha! Thằng bạn xấu vờ ngớ người ra: - Thôi chết rồi! Em nhớ lộn! Xin lỗi anh chị!
Nó vừa quay lưng, vợ tôi lập tức nổi cơn ghen đùng đùng:
- Bình nước mắm đó anh cho con nào rồi? Nói ngay! Con Tâm phải không?
Tôi hết hồn. Tâm là một cô bạn trong nhóm chơi cầu lông mỗi sáng với bọn tôi. Đã ly dị chồng, sống một mình, nhưng Tâm luôn vui vẻ với mọi người trong nhóm, đối với tôi thậm chí còn vui hơn với mọi người khác, bởi cô nàng thuộc loại thích đùa dai, biết vợ tôi hay ghen bậy nên thỉnh thoảng cứ vờ õng ẹo... Sao vợ tôi lại nghĩ ngay đến cô nàng nhỉ? Thì ra ngay sau khi tiếp nhận thông tin, bộ óc làm việc nhanh như điện của vợ tôi lập tức đưa ra hàng loạt khả năng và loại trừ dần. Tâm bị đưa lên sàn vì trong "danh sách khả nghi" quanh tôi, cô nàng là một con mụ sồn sồn, bởi "không ai tặng nước mắm cho mấy em nhí cả". Tâm thích nấu ăn, thỉnh thoảng lại mời bạn bè về nhà ăn uống cho vui, thường tự hào khoe chỉ ăn được nước mắm loại thượng hạng...
Không hiểu đầu óc vợ tôi được cấu tạo thế nào mà có trí nhớ khác người, mọi dữ kiện thu nhận hàng ngày luôn được ghi nhận vào bộ nhớ hết sức lớp lang, để khi cần lại lập tức móc ra phục vụ cho bệnh ghen của mình hết sức hiệu quả!
Cho đến nay, mấy năm sau vụ đó, dù thằng bạn tôi đã mấy lần xin lỗi và thú nhận là "chỉ giỡn chơi để thử bệnh ghen của chị", vụ việc vẫn không hề được vợ tôi xếp lại. Từ đó cứ gặp Tâm là tôi cảnh giác, không hề dám léng phéng chọc ghẹo lấy một tiếng...
***
Một bà vợ ghen như vậy lại gặp phải một ông chồng ham vui như tôi thì các bạn đủ biết cuộc sống của gia đình tôi luôn căng thẳng như thế nào! "Cái khó ló cái khôn", lẽ dĩ nhiên khả năng ứng biến, đối phó của tôi cũng phải liên tục phát triển. Mọi chiêu thức đều được sử dụng, trong đó chính cái điện thoại di động đôi khi cũng giúp ích được rất nhiều.
Đang nhậu ngon trớn, lố quá giờ về trong khi bầu trời rất u ám? Chỉ việc chạy vào toilet vặn nước cho tuôn xối xả lên chiếc thau nhựa rồi gọi điện thoại giả như đang gặp trời mưa to ở đâu đó. Nhờ chính đám bạn thân, kể cả thủ trưởng, gọi điện, nhắn tin... bảo kê cho những cuộc vui đáng ngờ – nói chung mọi cuộc vui không có mặt vợ đều được xếp vào loại đáng ngờ hết! Máy luôn hết pin khi cần thiết (chiêu này nay đã bị phá sản khi hàng đêm vợ luôn sạc pin điện thoại cho tôi đủ dùng cho đến hết hôm sau), hoặc giả như để quên máy trong bàn làm việc cơ quan, hoặc họp phải cài chế độ rung sau đó quên luôn nên không nghe. Tất cả những tên phụ nữ đáng ngờ lưu trên danh bạ đều được đổi thành tên đàn ông, thí dụ Loan thành NLong, Duyên thành NDương, Hương được lưu với cái tên Hoành… Tên của mấy em gái mĩ miều thì được mã hóa thành: “Chuyên bán SIM số đẹp”, “1800109…”, hoặc thậm chí chuyển thành “TT phục vụ xe lễ hội” v.v. Bằng rất nhiều thủ thuật mà tôi cũng "sống được qua ngày", tuy có khó khăn nhưng vẫn có mặt được trong nhiều cuộc vui "những bông hoa nhỏ" của bè bạn.
Thật tình thì tôi chẳng hề vi phạm chế độ một chồng một vợ, luôn là một người chồng người cha có trách nhiệm, có vui chơi em út gì thì cũng chỉ nhằm thay đổi không khí, thư giãn giải tỏa xì-trét, ăn bánh trả tiền chứ không hề để quan hệ dây dưa gây hậu quả nghiêm trọng... Vậy mà không hiểu sao vợ tôi cứ luôn đòi tôi phải có mặt ở bên nàng mỗi tối?
Một trong những người giúp đỡ tôi rất nhiều chính là sếp Lộc. Tôi thường nhậu tăng một ở nhà anh, sau đó kéo nhau chuồn đi nơi khác. Thỉnh thoảng vợ tôi cũng gọi cho anh Lộc để kiểm tra, không có mặt tôi thì anh luôn nói tôi vừa mới về tức thì, chắc sắp tới nhà, sau đó gọi ngay cho tôi để báo động. Được mấy lần như vậy, mọi chuyện có vẻ rất êm ái, cũng chẳng thấy vợ tôi có vẻ nghi ngờ gì.
Một hôm, hai vợ chồng đang nằm bên nhau coi tivi hết sức đầm ấm, vợ tôi bỗng móc điện thoại gọi cho anh Lộc hỏi chồng em còn đó không. Nàng mở loa khiến tôi nghe rõ mồn một giọng anh Lộc hồn nhiên trả lời nói tụi nó mới nhậu xong, vừa kéo nhau đi thăm thằng bạn nào đó đang nằm nhà thương... Đúng là tổ trác!
Đó là lần đầu tiên vợ tôi nhìn tôi bằng một ánh mắt rất khác lạ: “Anh vẫn luôn lừa dối em bất cứ lúc nào có thể, phải không?”
Không phải hung dữ ăn hiếp chồng, ánh mắt đó gần như chứa đầy một sự căm hận làm tôi phải nổi da gà. Tôi chỉ biết lắp bắp:
- Đâu có... Em đừng ghen nhảm... Chắc anh Lộc giỡn chơi chọc em thôi mà... Để anh gọi lại cho ảnh...
- Thôi khỏi! Đủ rồi! – Giọng vợ lạnh tanh – Anh có của không biết giữ, rồi sẽ biết ghen là như thế nào!
Vợ rất yêu tôi, nên tôi tin đó lại chỉ là một chiêu răn đe của nàng. Những ngày hôm sau rồi nhiều ngày sau đó, thái độ của nàng vẫn không có gì đổi khác, vẫn dễ dàng nổi ghen và luôn kiểm soát chồng chặt chẽ, khiến tôi tiếp tục tìm cách đối phó không mệt mỏi, quên luôn ánh mắt khác lạ ấy.
Lễ tình nhân, nàng vẫn bắt tôi mời nàng đi ăn tay đôi ở nhà hàng để hâm nóng tình yêu, con cái gửi hết cho ngoại. Bữa tiệc có đốt nến thơm, có nhạc êm dịu. Kết thúc tiệc, đến thủ tục trao đổi quà theo truyền thống, nàng lấy trong chiếc ví ra một "chú dế" Nokia đời mới, nằm trong bao da đen hẳn hoi:
- Em quyết định đổi điện thoại mới cho anh, hy vọng "con dế" này sẽ không làm em buồn phiền. Cứ cầm điện thoại lên là anh nhớ tới em nhé?
Tôi sững sờ nhìn nàng, không thể hiểu vì sao nàng lại tặng tôi một món quà... y chang cái đang nằm trong túi áo mà tôi đã mua để tặng nàng!
Cách đây ba hôm, biết không thể không tặng quà và sợ mua nhằm món nàng không ưa, tôi đã dò thử xem nàng đang thích gì. Đó chính là chiếc Nokia đen này! Chỉ cần vài giây là tôi đã hiểu. Vợ chồng tôi có một người bạn thân làm chủ một cửa hàng điện thoại, chúng tôi cần mua gì cứ việc gọi, anh sẽ cho người mang đến tận nhà. Việc tôi mua món quà này, chắc chắn vợ tôi đã biết. Nàng mỉm cười nói tiếp:
- Cứ cầm điện thoại lên là mình nhớ tới nhau nhé?
Ánh mắt nàng long lanh nhìn tôi đầy tình cảm tha thiết, làm tôi thấy dù mình có ham vui cỡ nào cũng vẫn là người yêu vợ nhất trên đời!
...
 Sau ngày đó không lâu, một buổi sáng, vừa vào tới cơ quan, bỗng dưng điện thoại tôi báo có tin nhắn: "Anh nhớ em quá! Trưa nay mình gặp nhau chỗ cũ nhé?". Tôi mỉm cười bỏ điện thoại vào túi:
- Thằng cha nào sáng sớm ba chớp ba nháng nhắn lộn máy! Hoạt động bí mật kiểu này chắc chết sớm!
Vài phút sau là tin nhắn thứ hai: "Sao không trả lời anh? Không nhớ anh sao? Ba ngày không gặp rồi! Mai anh phải đi Hà Nội sớm! Anh đang sung lắm. Rất cần được ôm em một cái".
Bực mình, tôi nhắn lại: "Lộn số rồi! Ông nội!". Gần như ngay lập tức, chuông điện thoại của tôi reng lên. Vẫn là số máy lạ vừa nhắn tin. Tôi bấm nhận cuộc gọi: "Alô! Minh nghe đây!". Đầu dây bên kia lập tức cúp máy. Chắc anh chàng đã nhận ra đúng là mình lộn số!
Lúc mười giờ, điện thoại lại reng. Vẫn là số máy đó. Tôi "Alô1". Lại cúp. Bực mình, tôi bấm ngay lại. Chuông reo một lúc, bên kia mới nhận cuộc gọi, nhưng không nghe ai lên tiếng. Tôi cáu: "Sao ông bạn cứ bấm nhầm số hoài vậy? Coi kỹ lại đi nghe!". Bên kia chẳng nói chẳng rằng, cúp máy.
Mười một giờ, có tiếng gõ cửa phòng. Sau tiếng "Mời vào!" của tôi, là khuôn mặt vợ tôi hiện ra nơi khung cửa, hớt hải:
- Anh ơi, sáng nay mình cầm lộn điện thoại của nhau rồi! Hai cái điện thoại y chang nhau, để cạnh nhau trên bàn lúc ăn sáng! Vợ tôi đổi điện thoại rồi mi nhẹ tôi lên má trước khi hấp tấp chạy đi:
- Em đi nhé. Chiều nhớ về sớm, hôm nay em có mời mẹ qua ăn cơm với mình.
Vợ đi rồi, tôi ngồi lại thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại trong tay. Tôi bấm thử, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, toàn của người quen, trong đó có cả tin của NLong – đã được vợ tôi mở ra xem – hỏi: “Sao lâu quá không thấy ghé quán, nhớ anh quá, chiều nay nhớ đến nghe!” (những tin loại này đọc xong là tôi xóa ngay). Đúng đây là điện thoại của mình rồi! Còn hai cái tin nhắn và hai cú điện thoại vào máy của vợ tôi hồi sáng, thì sao? Tôi có của không biết giữ? Có một thằng cha "đang sung lắm" chờ nàng ở đâu đó để "ôm một cái"?
Tôi hốt hoảng tung cửa phòng, vừa chạy vừa hối hả bấm máy gọi vợ. Bên kia đầu dây: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau...". Khủng hoảng hơn, tôi bấm đại theo trí nhớ số máy bí mật hồi sáng, nhưng gọi năm sáu cuộc vẫn không đúng! Chạy như điên ngoài đường một hồi, tôi vẫn không biết mình đang đi đâu. Sài Gòn có cả ngàn khách sạn lớn nhỏ, còn nếu điểm hẹn là một căn nhà thuê riêng cho "chuyện đó" thì càng như tìm kim đáy biển!
Sực tỉnh, tôi chạy như bay đến cơ quan của nàng, rồi tối tăm mặt mày khi nghe cô bạn thân làm cùng phòng thông báo chiều nay nàng xin nghỉ vì có việc riêng. Thấy mặt tôi tái xanh, cô bạn nàng lo lắng: "Anh bị sao vậy? Trúng gió hả? Ngồi xuống nghỉ chút đi...". Cô bôi dầu cho tôi, rót nước cho tôi uống. Định thần lại, tôi chạy cầu may về nhà. Chỉ thấy có bà mẹ vợ vừa tới! Hoàn toàn không biết con gái của mình đang ngoại tình, bà túm lấy tôi, kể lể thôi rồi về cái sự nhớ thằng cháu ngoại. Tôi lảo đảo lên phòng, nằm vật xuống, đầu nghe ong ong. Trời ơi, giờ này vợ tôi đang...
Khoảng một tiếng sau, có tiếng bấm chuông, tiếng con Minô sủa mừng rỡ. Đúng kiểu bấm chuông của vợ tôi. Tôi chạy như bay xuống nhà, thấy nàng đang khệ nệ ôm cả đống bao hàng siêu thị vào bếp. Tôi lớn tiếng: “ Em đi đâu từ trưa tới giờ?”
Vợ tôi trừng mắt:
- Đi siêu thị chớ đi đâu? Mua đồ đãi mẹ và vợ chồng con Tiên.
- Sao lại tắt máy?
- Máy hết pin.
- Sao em nói với cơ quan là nghỉ việc riêng?
- Thế vậy việc này là việc gì?
Thấy bà mẹ vợ chăm chú nhìn có vẻ căng thẳng, tôi lôi vợ lên phòng: “Điện thoại của em đâu rồi?”
- Đây!
Tôi chộp lấy cái điện thoại. Tất cả các tin nhắn hồi sáng đều đã bị xóa sạch!
Tôi gầm gừ: “ Mấy tin nhắn hồi sáng đâu rồi?”
- Tin nhắn nào?
- Hồi sáng có thằng nào nhắn rủ em trưa nay đi chơi. Mấy cái tin đó đâu rồi?
- Đừng có ghen nhảm! Tin nào đâu? Nói bậy má nghe kỳ lắm nghe!
- Có tin nhắn đàng hoàng, hẹn đi "ôm một cái"! Còn gọi lại cho tôi, nghe giọng tôi thì cúp máy! Tôi bấm lại thì không trả lời!
Tay run lẩy bẩy, tôi bấm tìm danh sách các cuộc gọi. May quá, vẫn còn số máy hồi sáng. Tôi bấm gọi ngay. Lần này coi như hết chối! Chuông bên kia reng lên, cùng lúc tôi nghe tiếng chuông điện thoại reo từ trong... người nàng. Nàng tủm tỉm cười, móc trong người ra cái điện thoại cũ, giơ lên trước mặt tôi:
- Anh gọi cho số máy này chứ gì?
Thì ra vợ tôi đã dàn cảnh chơi cho tôi một vố nhớ đời bằng cái Sim được khuyến mãi trước ngày Tình nhân! Chỉ cần mua hai cái điện thoại giống nhau, một màn cầm lộn điện thoại, hai cái tin nhắn, hai cú bấm máy... là đủ cho tôi biết mùi đau khổ của bệnh ghen là như thế nào.
Nhưng...có thật là.


Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2015

Cao thủ đàn vọng cổ bằng Organ giống cậu Vũ nhà ta quá



Cao thủ đàn vọng cổ bằng Organ
Posted by Hai Ninh on 17 Tháng 12 2014

Thứ Tư, 6 tháng 5, 2015

Hoang mang bộ ảnh động đánh lừa thị giác cực thú vị

Trên thực tế, từ góc nhìn khác nhau hay sự kết hợp màu sắc biến đổi, bạn sẽ có nhiều cách để nắm bắt hình ảnh sự vật.
Tớ cam đoan là lúc đầu, ai cũng tưởng hai hình vuông có kích thước bằng nhau. 

Chiếc ghế ma thuật và sự thật phũ phàng.

Không thể phân biệt đâu mới là mặt trước của chiếc mặt nạ này.

Vòng quay cứ luân hồi mãi.

Khi không có đường kẻ sọc, bạn sẽ thấy hai ô màu tiến đều bằng nhau.

Điều này cũng xảy ra tương tự với kẻ ngang.

Chú khủng long ấn tượng nè!

Cứ ngỡ sắp có vụ tai nạn nào đó sắp xảy ra.

Thật khó mà tin sự ma quái trong bức ảnh này.
Bức tranh vẽ mãi không dừng.

Trên thực tế, kích thước của chấm tròn màu cam là không đổi.
Mr.Bull (theo VV)

Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

27 BÍ QUYẾT HỮU ÍCH

Tổ tiên đã lưu lại cho chúng ta 27 bí quyết, thực sự rất hữu ích

Bạn có biết tổ tiên chúng ta đời xưa lưu lại bảo bối dưỡng sinh gì không?

1, Ăn no không gội đầu, đói không tắm. Rửa mặt nước lạnh, vừa đẹp vừa khỏe. Mồ hôi chưa khô, đừng tắm nước lạnh. Đánh răng nước ấm, chống ê chắc răng.

2, Ăn gạo có trấu, thức ăn có chất xơ. Nam không thể thiếu rau hẹ, nữ không thể thiếu ngó sen. Củ cải trắng, sống không tốt nhưng chín thì bổ. Ăn không quá no, no không nên nằm.

3, Dưỡng sinh là động, dưỡng tâm là tĩnh. Tâm không thanh tịnh, ưu tư vọng tưởng dễ nảy sinh. Tâm thần an bình, bệnh sao đến được. Nhắm mắt dưỡng thần, tĩnh tâm ích trí.

4, Dược bổ thực bổ, đừng quên tâm bổ. Coi tiền như cỏ, coi thân như bảo. khói hun cháy lửa, tốt nhất không ăn. Chiên dầu ngâm ướp, ít ăn thì tốt.

5, Cá thối tôm rữa, lấy mạng oan gia. Ăn mặc giữ ấm, nhất thân là xuân. Lạnh chớ chạm răng, nóng chớ chạm môi. Đồ chín mới ăn, nước chín mới uống.

6, Ăn nhiều rau quả, ít ăn đồ thịt. Ăn uống chừng mực, ngủ dậy đúng giờ. Đầu nên để lạnh, chân nên giữ ấm. Vui chơi biết đủ, không cầu an dật.

7, Dưỡng sinh là cần cù, dưỡng tâm là tĩnh tại.

8, Người đến tuổi già, thì phải rèn luyện, đi bộ chạy chậm, luyện công múa kiếm; đừng sợ giá lạnh, quét sạch sân nhà, hội họa thêm vui, tấm lòng rộng mở;

9, Nghe tiếng gà gáy, đừng cố nằm thêm, trồng hoa nuôi chim, đọc sách ngâm thơ; chơi cờ hát kịch, không ham phòng the, việc tư không nhớ, không chiếm lợi riêng.

10, Ẩm thực không tham, bữa tối ăn ít, khi ăn không nói, không nên hút thuốc; ít muối ít đường, không ăn quá mặn, ít ăn chất béo, cơm không quá nhiều;

11, Mỗi ngày ba bữa, thức ăn phù hợp, rau xanh hoa quả, ăn nhiều không sợ; đúng giờ đi ngủ, đến giờ thì dậy, nằm dậy nhẹ nhàng, không gấp không vội;

12, Uống rượu có độ, danh lợi chớ tham, chuyện thường không giận, tấm lòng phải rộng.

13, Tâm không bệnh, nên phòng trước, tâm lý tốt thân thể khỏe mạnh; tâm cân bằng, phải hiểu biết, cảm xúc ổn định bệnh tật ít;

14, Luyện thân thể, động cùng tĩnh, cuộc sống hài hòa tâm khỏe mạnh; phải thực dưỡng, no tám phần, tạng phủ nhẹ nhõm tự khai thông;

15, Người nóng giận, dễ già yếu, thổ lộ thích hợp người người vui; thưởng thức thư họa, bên suối tọa thiền, lựa chọn sở thích tự do chơi;

16, Dùng đầu óc, không mệt nhọc, bớt lo dưỡng tâm ít náo nhiệt; có quy luật, sức khỏe tốt, cuộc sống thường ngày phải hài hòa;

17, Tay vận động, tốt cho não, phòng ngừa bị lạnh và cảm cúm.

18, Mùa hè không ngủ trên đá, mùa thu không ngủ trên phản. Mùa xuân không hở rốn, mùa đông không che đầu. Ban ngày hoạt động, tối ngủ ít mơ.

19, Tối ngủ rửa chân, hơn uống thuốc bổ. Buổi tối mở cửa, hễ ngủ là say. Tham mát không chăn, không bệnh mới lạ.

20, Ngủ sớm dậy sớm, tinh thần sảng khoái, tham ngủ tham lạc, thêm bệnh giảm thọ. Tranh cãi buổi tối, ruột như sát muối.

21, Một ngày ăn một đầu heo, không bằng nằm ngủ ngáy trên giường.

22, Ba ngày ăn một con dê, không bằng rửa chân rồi mới lên giường.

23, Gối đầu chọn không đúng, càng ngủ người càng mệt. Tâm ngủ trước, người ngủ sau, ngủ vậy sẽ thành mỹ nhân.

24, Đầu hướng gió thổi, ấm áp dễ chịu, chân hướng gió thổi, hãy mời thầy lang.

25, Không ngủ nơi ngõ hẻm, độc nhất khi gió lùa.

26, Đi ngủ không thắp đèn, sáng dậy không chóng mặt.

27, Muốn ngủ để tấm thân nhẹ nhõm, chân không hướng tây đầu không hướng đông.

ST.

Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2015

XÍU



Nàng là người Việt gốc Hoa. Tên nàng là Trịnh Tiểu Mi, một cái tên rất... "tài tử Hồng Kông". Mà thật sự, nàng cũng có nét tài tử Hồng Kông, bởi vì nàng đẹp. Ở nhà gọi nàng là "A Xíu", một cái tên có âm thanh thật dễ thương. Và cũng hạp với con người của nàng: nhỏ nhỏ thon thon, cân đối gọn gàng như con búp-bế.
Gia đình nàng có nhà ở Chợ Cũ Sàigòn. Tầng dưới là cửa hàng bán cà phê đã rang rồi, cà phê hột và cà phê xay đủ loại. Hai tầng trên để ở và sân thượng là nơi rang cà phê.

Nàng là con gái duy nhứt của gia đình, lại là đứa con út nên được cưng như trứng mỏng. Hai người anh đã có gia đình, đã "ra riêng", cũng bán cà phê nhưng ở tuốt trong chợ lớn. Ngày ngày, nàng phụ "mà má" đứng bán cà phê. Khách hàng tới mua nườm nượp, nhất là giới trai trẻ. Cà phê được pha trộn và rang theo lối thủ công gia truyền, ngon có tiếng. Bán đắt đã đành nhưng cửa hàng đông khách, có lẽ phần lớn tại vì nàng duyên dáng dễ thương ! Bằng cớ là thiên hạ nói "Cà phê A Xíu" chớ không ai nói "Cà phê Hối Ký" là bảng hiệu của cửa hàng !

...Chàng là người Việt "chánh cống", quê ở Cần Thơ. Chàng thuộc gia đình nông dân, ba đời làm ruộng. Chàng tên là Bảy vì là thứ bảy. Dáng vóc chàng cao ráo, "đô" con, nhưng tánh tình thì trầm lặng ít nói, còn có vẻ... lù đù nữa ! Vì vậy nên hồi đi lính quốc gia, bạn đồng đội "gắn" cho hỗn danh "thằng Bảy Lù".

Hồi thời trước, nhờ bà con quen lớn sao đó mà chàng được về làm việc văn phòng ở tổng tham mưu. Chàng mướn một căn gác nhỏ ở khu cổng xe lửa số 6 để ở, rồi ngày ngày đi làm bằng xe đạp. Chàng không đủ sức mua Honda nên lúc nào cũng thấy đi xe đạp, cho dầu phải đạp xa cách mấy...

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015

BÀI HỌC CUỘC ĐỜI

Kết quả hình ảnh cho CẶP VỢ CHỒNG GẶP NẠN

Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân nhảy lên thuyền cứu hộ.

Người phụ nữ đứng trên con thuyền sắp chìm, hét lên với người đàn ông một câu…

Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh: “Các em đoán xem, người phụ nữ sẽ hét lên câu gì?”

Tất cả học sinh phẫn nộ , nói rằng: “Em hận anh, em đã nhìn nhầm người rồi.”

Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh mãi vẫn không trả lời, liền hỏi cậu bé. Cậu học sinh nói: “Thầy ơi, em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: Chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé”

Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: “Em nghe qua câu chuyện này rồi ư?”

Học sinh lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mà mẹ em trước khi mất cũng nói với bố em như vậy”

Thầy giáo xúc động : “Trả lời rất đúng”

Người đàn ông được cứu sống trở về quê hương, một mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau, anh ta mắc bệnh qua đời, người con gái lúc sắp xếp kỷ vật, phát hiện quyển nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi trên chiếc tàu ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y, trong giây phút quyết định, người chồng đã dành lấy cơ hội sống duy nhất về phần mình. Trong nhật ký viết rằng : “Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển, nhưng anh không thể. Vì con gái chúng ta, anh chỉ có thể để em một mình ngủ giấc ngủ dài dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh xin lỗi."

Kể xong câu chuyện, phòng học trở nên im ắng, các em học sinh đã hiểu được ý nghĩa câu chuyện này: Thiện và ác trên thế gian, có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt, bởi vậy đừng nên dễ dàng nhận định người khác.


Lời bình:

- Người thích chủ động thanh toán tiền, không phải bởi vì người ta dư dả, mà là người ta xem trọng tình bạn hơn tiền bạc.
- Trong công việc, người tình nguyện nhận nhiều việc về mình, không phải bởi vì người ta ngốc, mà là người ta hiểu được ý nghĩa trách nhiệm.
- Sau khi cãi nhau người xin lỗi trước, không phải bởi vì người ta sai, mà là người ta hiểu được trân trọng người bên cạnh mình.
- Người tình nguyện giúp đỡ người khác, không phải vì nợ người đó cái gì, mà là vì người ta xem người đó là bạn.

Nguồn: Awake your power



Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2015

CHÚC MỪNG NGÀY 8-3


SỰ TÍCH CON DÊ CỤ


Ngày xửa ngày xưa, ở ngôi làng nọ, có một anh chàng đẹp trai, trông hiền lành dễ thương nhưng lại có thói “trăng hoa”. Sở thích của anh ta là ve vãn phụ nữ, bất kể là có chồng hay chưa. Anh ta vụng trộm với hết người này người khác, khiến cho đám đàn ông, con trai trong làng cảm thấy rất là ức chế, họ chỉ chờ dịp bắt quả tang để xử anh chàng.

Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, một ngày kia anh chàng bị bắt quả tang khi đang “xài hàng cấm” với một phụ nữ đã có chồng con đề huề. Và tất nhiên, một án phạt nào đó sẽ được thảo luận để áp dụng cho anh ta.

Hội đồng làng cho rằng nếu chỉ căn cứ vào một vụ bắt quả tang này để xử thì quá nhẹ cho hắn. Họ muốn có một cáo trạng đầy đủ hơn nên đề nghị chị em ai đã từng bị hắn dụ dỗ thì hãy đứng ra tố cáo. Khổ nỗi, khi đã lỡ vụng trộm rồi mà còn tố cáo thì khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”, nên chả có chị em nào dám công khai đứng ra nhận.

Thế là một giải pháp tế nhị được đưa ra: ai đã từng ngoại tình với anh chàng kia thì đêm nay hãy bí mật ra ngã ba, nơi hắn đang bị trói, nhổ một sợi lông ( lông nách) cắm vào cằm hắn. Làng sẽ căn cứ vào số lượng lông ở cằm hắn để xử tội.

Sáng hôm sau, hội đồng làng tá hỏa khi thấy dưới cằm kẻ tội đồ là một chòm lông lớn, sợi dài sợi ngắn, sợi thẳng sợi quăn, đếm sơ qua cũng đã lên đến hàng trăm sợi.

Thế có nghĩa là tội của hắn nặng lắm, phải khép vào tội chết. Nhưng chết một cách bình thường thì vẫn còn nhẹ, làng phải nghĩ ra cách cho hắn chết một cách đau đớn, nhục nhã.

Đầu tiên, những ông chồng bị “cắm sừng” đã nghĩ ra cách xỉ nhục theo kiểu “gậy ông đập lưng ông” là lấy cặp sừng bò gắn lên đầu kẻ tội đồ để ví von hắn như loài súc vật. Họ nguyền rủa rằng chỉ có kẻ súc sinh mới đi “cắm sừng”, phá vỡ gia đình người khác.

Bước tiếp theo, người ta thả trói cho hắn, rồi xung quanh mỗi người cầm một cây gậy, hắn chạy đến đâu là đập ở đó, cứ thế đập cho đến chết.

Anh chàng chết trong ê chề nhục nhã, linh hồn chàng không siêu thoát được, cứ lang thang và biến thành một con vật có hai cái sừng cong vút, chòm râu dài nổi bật dưới cằm. Con vật đó sau này người đời đặt tên là con dê.

Tuy được xếp vào họ trâu bò, cùng ăn cỏ nhưng con dê lại có nhiều đặc điểm riêng, rất giống với anh chàng kiếp trước của mình, đó là hiền lành với tiếng kêu be be, dễ thương với bộ lông nhung mịn, đặc biệt là khả năng làm tình siêu hạng (một con dê đực có thể phối giống cho hàng trăm con dê cái). Bên cạnh đó, một đặc điểm trùng hợp đến tội nghiệp, đó là con dê trước khi bị đem ra làm thịt vẫn bị người ta cầm gậy đuổi đánh một trận tơi bời.

Vì tích đó mà ngày nay, những anh chàng có tính lăng nhăng thường bị người ta gọi là “Dê cụ”.



Thứ Năm, 5 tháng 3, 2015

MẠNG LÀ GÌ


Mạng là gì em yêu em có biết?
Là nơi gặp gỡ những tâm hồn đồng điệu
Những tấm lòng chân thật, đáng yêu
Là nơi gặp gỡ của TÌNH YÊU
Một tình yêu ngọt ngào và lãng mạn
Một tình yêu chỉ trong giây lát
Nhưng đọng lại những kỷ niêm khó quên

Mạng là nơi ẩn hiện của trái tim
Là nơi tôi đi tìm chiếc xương sườn bị đánh cắp
Là nơi tôi và em tình cờ gặp mặt
Ðể tâm tình rồi vội vã chia tay............

Mạng là nơi mà chính nỗi cô đơn
Khuất đâu đó ở phía sau bàn phím
Mạng là nơi thử một lần chiêm nghiệm
Những thực hư ẩn hiện giữa tim người

Hai bên modem là em và tôi
Cùng những cái tên rất là ngộ nghĩnh
Tâm sự khi đùa , khi là nghiêm chỉnh
Chả biết đâu mà đối phó lẫn nhau

Mạng là nơi khi chẳng biết tìm đâu
Một chút sẻ chia giữa đời rộng quá
Cứ nghĩ đằng sau một cái tên là lạ
Là một tâm hồn đồng điệu , cảm thông

Mạng là nơi giữa có và không
Nhiều lúc mỏng manh tưởng chừng là một
Mạng là nơi mà có khi dại dột
Ta mải mê làm một cuộc phiêu lưu

Mạng là nơi mà chẳng hiểu vì đâu
Mỗi khi đi xa thấy lòng nhớ lắm
Thèm một tiếng " Hi " dịu dàng đầm ấm
Thèm một e-mail dù chỉ lưng dòng

Mạng là nơi lòng muốn hiểu lòng
Muốn nói lên những điều không thể nói
Mạng là nơi giữa đời rất vội
Tìm thấy cho lòng một phút thảnh thơi

Mạng là phim và mạng cũng là đời
Cũng lắm niềm vui , cũng nhiều nước mắt
Cũng những ghét yêu nửa đùa nửa thật
Cũng những giận hờn thế nọ thế kia

Mạng là nơi mà những kẻ thức khuya
Bất chấp thời gian , bất cần giấc ngủ
Bên máy tính đêm sẽ là không đủ
Ngày sẽ vật vờ như đôi mắt modem

Mạng là gì ư ? Là tôi và em
Cứ mãi tìm nhau được rồi lại mất
Là cuộc phiêu lưu thử tìm giả thật
Hạnh phúc vẫn là đáy bể mò kim

Mạng là gì ư ? Một cuộc trốn tìm
Sau những account im lìm ẩn hiện
Có khi vu vơ , có khi mầu nhiệm
Cứ thử click vào đến lúc tìm ra

Cổ tích tình yêu của những ngày xưa
Một túp lều tranh , tim vàng đôi lứa
Cổ tích ngày nay không còn thế nữa
Hai quả tim vàng nối bởi modem.
(ST)

Thứ Sáu, 6 tháng 2, 2015

Người không gốc Huế viết về Huế

Đoàn Thạch Biền

Tôi đã đến Huế hai lần, lần nào cũng vội vã vì bận công việc nên chỉ ở lại một hai ngày. Huế vốn thâm trầm, thầm lặng, nên chẳng thể hiểu vội vã được. Tôi đã liều viết cái phần mình chưa hiểu về Huế nên không tránh khỏi sự hiểu lầm. Rất mong bạn đọc gốc Huế lượng thứ. 

- o O o -

Tường dắt tôi đi thăm lăng Tự Đức. Vốn là dân Huế nên Tường rành rọt, chỉ cho tôi biết nơi nhà vua xem hát bộ, nơi cung nữ ở... Khiêm Lăng to lớn này được xây dựng trong ba năm và vua thường đến đây vừa nghĩ ngơi vừa chiêm ngưỡng nơi sẽ chôn cất mình. 
Ngồi nghỉ chân dưới bóng mát một cây sứ cổ thụ, bên ngôi mộ xây bằng đá cẩm thạch của vua, tôi tò mò đọc bài thơ chữ nôm của vua Tự Đức in trên tấm vé bán vào thăm lăng. "Khôn dại cùng chung ba tất đất, Giàu sang chưa chín một nồi kê". Tôi thầm hỏi: "Vua đã viết được như vậy, sao còn làm khổ người dân xây chung quanh "ba tấc đất" của vua nhiều ngôi nhà to lớn như một cung điện? Phải chăng từ xưa đến nay, giữa viết và làm thường khác xa nhau?" 
Trưa hè ở Huế trời nắng gắt. Khi rời khỏi lăng vua Tự Đức, tôi cảm thấy đói bụng. Tôi nói Tường chở tôi đi ăn một món ăn Huế. Tường nói sẽ chở đến quán bánh khoái. Nơi đó cô gái bán hàng biết mười ngoại ngữ. 
Tôi tin là Tường nói thật. Người Huế vốn ham học. Cô gái hàng ngày phải giao dịch với nhiều khách du lịch nước ngoài nên có thể em đã học được một số ngoại ngữ. Nhưng biết được mười ngoại ngữ thì cũng đáng nể, tôi hối thúc Tường chạy xe Honda thật nhanh để được gặp mặt cô gái. Vừa "no mắt" vừa no bụng. 
Tường dừng xe trước một quán bán bánh khoái gần chợ Đông Ba. Khách ra vào tấp nập. Nhiều nhất vẫn là khách du lịch nước ngoài mặc quần soọc vai mang balô. Phải đợi một lúc, chúng tôi mới có ghế ngồi. Những chiếc bánh khoái nóng hổi được đem đến. Chúng giống như bánh xèo ở Sài Gòn nhưng chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay và được chiên vàng rụm. Đặc biệt bánh khoái ăn với tương chứ không phải nước mắm chua ngọt. Ăn xong một chiếc bánh khoái mùi rau húng quế còn thơm ngát trong miệng, tôi hỏi Tường: 
- Cô gái biết mười ngoại ngữ đâu? 
Tường cười chỉ cô gái mặc áo thun đỏ, váy trắng (điều hiếm thấy ở các cô gái Huế) đang đứng nói chuyện với một ngoại kiều cách chỗ tôi ngồi hai cái bàn. Em đứng quay lưng lại nên tôi không nhìn thấy khuôn mặt em. Hai người đang trò chuyện vui vẻ, rất tiếc họ đứng hơi xa nên tôi không nghe rõ họ nói tiếng nước nào. 

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

SỰ TÍCH 12 CON GIÁP


Ngày xửa ngày xưa, sau nhiều vòng tuyển chọn gắt gao, Trời đã tìm được 12 con vật sẽ đại diện 12 địa chi. Tuy nhiên, Trời còn băn khoăn chưa biết xếp ai đầu bảng. Thế nên, một cuộc họp đã được triệu tập để tìm ra loài xứng đáng nhất.
Anh Trâu to lớn hăng hái phát pháo đầu tiên: “Loài Trâu chúng tôi có công lao động giúp người no ấm. Con người bao giờ cũng coi trọng trâu, “con trâu là đầu cơ nghiệp,” “con trâu đi trước, cái cày theo sau.” Việc lớn phải làm trong đời là “tậu trâu, cưới vợ, làm nhà.” Trâu vừa là “đầu,” vừa là “trước,” lại còn hơn cả… vợ nữa nhé. Tôi đứng đầu là phải rồi.


Bác Hổ nghe nói thế cười khì bảo: Anh trâu ơi, để anh đứng đầu rồi người ta suốt ngày làm quần quật như… trâu à? Anh quan trọng với người thật, nhưng họ chỉ xem anh như cái cày cái cuốc thôi. Còn tôi đây đường đường xưng hiệu “chúa sơn lâm,” ai nhắc đến cũng phải kính nể gọi một tiếng “ông ba mươi.” “Chúa sơn lâm” tất phải đứng đầu rồi, lãnh đạo phải có uy như tôi đây mới được.


Cô Mèo liền lên tiếng: Bác Hổ nói có lý đấy, nhưng thời nay làm sếp mà không có… ngoại hình cũng không được đâu. Hình dáng bác khiếp thế kia, làm sao đi… giao dịch chứ? Phải như em đây, mình nhỏ, eo thon, dễ luồn dễ lách, lại giỏi lấy lòng, ăn vụng còn biết… chùi mép, có lỡ “ị” ra cũng biết cách giấu diếm… thế mới làm lãnh đạo được chứ? Bác không biết phụ nữ rất yêu loại mèo bọn em à? Mà phụ nữ là ưu tiên một đấy nhé.


Cậu Chó nhảy vào nói: À không, không thể được, người đứng đầu mà lại lươn lẹo như cô em à? Phải là người trung thành, đáng tin cậy như anh đây. Người ta bảo chó là người bạn tốt nhất của con người, ai mà cầm tinh tuổi anh đều dễ… thương cả đấy.


Nghe thấy thế, bác Rồng vừa e hèm vừa vuốt râu: Cậu em chó có thể làm bạn với người, nhưng ta cần… sếp, chứ có cần bạn đâu? Như ta đây, linh thiêng, cao quý mạnh mẽ nhất, luôn ở trên trời, sai gió gọi mưa… thế mới xứng là người đứng đầu chứ!


Cô Rắn liền xì một tiếng rõ to, vừa uốn éo mình xà, vừa phát biểu: Bác Rồng ơi, bác nhìn quanh xem, có ai là con vật tưởng tượng như bác không? Bác mà đứng đầu, thiên hạ lại chẳng bao giờ biết mặt mũi bác là ai, nhưng như mấy ông quan… liêu ấy à? Cử bác làm sếp, em chỉ e việc gì rồi cũng ảo như quỹ đầu tư thì chúng em… chết. Chi bằng cứ chọn em đây, trông cũng giống bác, nhưng được cái sờ tận tay, day tận mặt được. Bác cứ hỏi quý ông xem có ủng hộ rượu tam xà, ngũ xà không nào?


Anh Ngựa gõ móng ra chiều không thuận: Hình dáng cô rắn mà làm sếp khó coi lắm, làm… Thư ký thì được. Cô cứ uốn éo thế kia, lại mang nọc độc, ai mà dám ngoại giao với cô? Phải chọn tôi, nhanh nhẹn, dáng đẹp này, biết đoàn kết này: “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” đấy, làm kinh tế giỏi này. (Không tin các bác cứ đến trường đua… ngựa mà xem nhé).


Bác Dê be he lên một tràng: Chọn anh để thói … ngựa nó xuất hiện ngày càng nhiều à? Lý do chọn tôi không thể đơn giản hơn các bác ạ. Thử hỏi không bắt chước loài… dê chúng tôi, có duy trì nòi giống con người không? Khối ông quan to vẫn học theo sư phụ này đấy nhá.


Cậu Khỉ liền góp tiếng: Này, xét ra, tôi mới chính là tổ tiên loài người, trông… người hơn quý vị nhiều đấy. Lại nhớ xưa kia Tề Thiên Địa Thánh oai hùng đại náo thiên cung, danh vang khắp chốn. Tôi đứng đầu mới hợp lẽ.


Anh Gà vỗ cánh phành phạch: Cậu cứ hay làm trò khỉ, sao đủ nghiêm túc đứng đầu? Phải như tôi đây, gồm đủ Văn – Võ –Nghĩa –Tín –Dũng, lại mỗi sáng đều dậy sớm gọi mặt trời. Có tôi đứng đầu, đời mới tươi sáng chứ.


Chú Heo đứng mãi cuối hàng, bây giờ mới lên tiếng: Các bác ạ, em chẳng có công trạng to lớn gì, nhưng giúp người no ấm cũng chả kém anh Trâu là mấy, chỉ cần bán... thân em cũng đủ. Con người cũng tôn kính em chả kém bác Hổ, chẳng thế mà người ta luôn đặt đầu em lên bàn thờ những dịp lễ trọng. Còn trò của bác Dê bọn em cũng làm rất tốt. Em chỉ biết, nhìn em là thấy sung túc, no đủ, với lại an nhàn rồi. Con người ai chẳng thích thế hả các bác, dân dĩ thực vi tiên mà. Chọn em đứng đầu mới phải.


Các con vật đều đã phát biểu, Trời nhìn đi nhìn lại mới thấy chú Chuột từ đầu cứ tủm tỉm cười mà chẳng nói gì. Trời liền phán hỏi: “Tại sao Chuột không nói gì? Hay ngươi không muốn đứng đầu?


Chuột liền cung kính đáp: “Bẩm Trời, con nghe các bác này nói mà thấy họ đều lầm cả. Ví như bác Hổ, có sức mạnh đấy nhưng chỉ dọa được vài người là cùng. Anh Trâu, anh Ngựa, anh Chó, cô Mèo… đều chỉ quanh quẩn xó nhà, tác động không thể to lớn. Anh Gà, bác Rồng chỉ có giá trị tinh thần, khó… thuyết phục quần chúng lắm. Còn họ nhà Chuột chúng con, tuy nhỏ bé nhưng cắn phá hết mùa màng làm hư hao kho to đụn lớn đều là chuyện nhỏ. Nhiều ông quan hạ giới đục khoét kho tàng rỗng ruột rồi đều đổ cho Chuột làm, xem thế đủ biết sức mạnh loài Chuột. Lại có câu “cháy nhà mới ra mặt Chuột,” chui sâu, trèo cao, ẩn mình kỹ lưỡng… như thế, nên loài chuột chúng con hay được ví với những ông quan to, hay nắm giữ chức cao quyền lớn, mà sức ăn thật vô cùng, chẳng từ thứ gì. Những kẻ ấy thật ra là những con chuột lớn đi hai chân mà thôi. Vì thế mà con thiết nghĩ chỉ có chúng con mới xứng đáng, thưa Trời!


Nghe lập luận đanh thép này của Chuột, chẳng loài vật nào nói được gì nữa. Thế là từ đó, Trời chọn Chuột đứng đầu 12 con giáp, khiến cho mãi đến nay, rất nhiều Chuột hai chân vẫn còn nhan nhản trên đời!
Nguyễn Hữu An