Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

GIẤC MƠ NGÀY SINH NHẬT NÀNG

 

Tháng chín sinh nhật tôi
Em sinh nhật tháng mười
Hai tháng cùng sánh đôi
Sao chúng mình đơn côi

Em thì xa vời vợi
Tôi kiếm tìm khắp nơi
Mong được cùng sánh đôi
Trên đường về chung lối

Nhưng chỉ là mơ thôi
Tuổi tác em và tôi
Chênh lệch nhau một trời
Xa ngút ngàn biển khơi

Bổng trong mơ có lời
Thỏ thẻ vào tai tôi
Em bất chấp cuộc đời
Chỉ cần có nhau thôi

Giật mình toát mồ hôi

Ôi giấc mơ tuyệt vời

Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

LY HÔN


"Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong lúc vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nắm lấy tay cô ấy và nói rằng, tôi có việc cần phải nói với cô ấy. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Một lần nữa tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô ấy...

Đột nhiên, tôi không biết phải làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đã suy nghĩ. Tôi muốn ly hôn. Tôi nêu vấn đề ra một cách bình tĩnh. Dường như cô ấy không bị khó chịu với những lời tôi nói, thay vào đó chỉ nhẹ nhàng hỏi, tại sao?

Tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Điều này đã làm cô ấy giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi, anh không phải là một người đàn ông! Đêm đó, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau. Cô ấy thổn thức. Tôi biết cô ấy muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra đối với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời dễ chịu gì, cô ấy đã để Jane đánh cắp mất trái tim tôi. Tôi không còn yêu cô ấy nữa. Tôi chỉ thương hại cô ấy!

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

TIẾNG VIỆT DỄ THƯƠNG QUA HAI MIỀN NAM BẮC


Bắc bảo “Kỳ”, Nam kêu “Cọ”
Bắc gọi “lọ”, Nam kêu “chai”
Nam “mang thai”, Bắc “có chửa”
Nam “xẻ nửa”, Bắc “bổ đôi”
Ôi! Bắc quở “Gầy”, Nam than “Ốm”
Bắc “cáo Ốm”, Nam “khai Bịnh”
Bắc định đến “muộn”, Nam liền la “trễ”
Nam “mần Sơ Sơ”, Bắc “Nàm Nấy Nệ”
Bắc “lệ tuôn trào”, Nam “chảy nước mắt”
Nam “bắc Vạc tre”, Bắc “kê Lều chõng”
Bắc “nói trổng” “Thế Thôi”, Nam “bâng quơ” “Vậy Đó”
Bắc đan “cái Rọ”, Nam làm “giỏ Tre”,
Nam không nghe “Nói Dai”, Bắc chẳng mê “Lải Nhải”
Nam “Cãi bai bãi”, Bắc “Lý Sự ào ào”
Bắc vào “Ô tô”, Nam vô “Xế hộp”
Hồi hộp Bắc “hãm phanh”, trợn tròng Nam “đạp thắng”
Khi nắng Nam mở “Dù”, Bắc lại xoè “Ô”
Điên rồ Nam “Đi trốn”, nguy khốn Bắc “Lánh mặt”
Chưa chắc Nam nhắc “Từ từ”, Bắc khuyên “Gượm lại”
Bắc là “Quá dại”, Nam thì “Ngu ghê”
Nam “Sợ Ghê”, Bắc “Hãi Quá”
Nam thưa “Tía Má”, Bắc bẩm “Thầy U”
Nam nhủ “Ưng Ghê”, Bắc mê “Hài Lòng”
Nam “chối Lòng Vòng”, Bắc “bảo Dối Quanh”
Nhanh nhanh Nam “bẻ Bắp”, hấp tấp Bắc “vặt Ngô”
Bắc thích cứ “vồ”, Nam ưng là “chụp”
Nam rờ “Bông Bụp”, Bắc vuốt “Tường Vi”
Nam nói: “mày đi!” Bắc hô: “cút xéo”
Bắc bảo: “cứ véo”, Nam : “ngắt nó đi”
Bắc gửi “phong bì”, “bao thơ” Nam gói
Nam kêu: “muốn ói”, Bắc bảo: “buồn nôn” !
Bắc gọi “tiền đồn”, Nam kêu “chòi gác”
Bắc hay “khoác lác”, Nam bảo “xạo ke”
Mưa đến Nam “che”, gió ngang Bắc “chắn”
Bắc khen “giỏi mắng”, Nam nói “chửi hay”.
Bắc nấu thịt “cầy”, Nam thui thịt “chó”.
Bắc “vén búi tó”, Nam “bới tóc lên”
Anh “Cả” Bắc “quên”, anh “Hai” Nam “lú”
Nam: “ăn đi chú”, Bắc: “mời anh xơi!”
Bắc mới tập “bơi”, Nam thời đi “lội”
Bắc đi “phó hội”, Nam tới “chung vui”
Thui thủi Bắc kéo “xe lôi”, một mình “xích lô” Nam đạp
Nam thời “mập mạp”, Bắc cho là “béo”
Khi Nam khen “béo”, Bắc bảo là “ngậy”
Bắc quậy “Sướng Phê”, Năm rên “Đã Quá” !
Bắc khoái đi “phà”, Nam thường qua “bắc”
Bắc nhắc “môi giới”, Nam liền “giới thiệu”
Nam ít khi “điệu”, Bắc hay “làm dáng”
Tán mà không thật, Bắc bảo là điêu
Giỡn hớt hơi nhiều, Nam kêu là “xạo”
Bắc nạo bằng “gươm”, Nam thọt bằng “kiếm”
Nam “mê phiếm”, Bắc “thích đùa”
Bắc vua “Bia Bọt”, Nam chúa “La-De”
Bắc khoe “Bùi Bùi lạc rang”, Nam: “Thơm Thơm đậu phọng”
Bắc xơi “na” vướng họng, Nam ăn “mãng cầu” mắc cổ
Khi khổ Nam tròm trèm “ăn vụng”, Bắc len lén “ăn vèn”
Nam toe toét «hổng chịu đèn», Bắc vặn mình «em chả»
Bắc giấm chua «cái ả», Nam bặm trợn «con kia»
Nam mỉa «tên cà chua», Bắc rủa «đồ phải gió»
Nam “nhậu nhẹt” thịt “chó”, Bắc “đánh chén” “cầy tơ”
Bắc vờ vịt “lá mơ”, Nam thẳng thừng “lá thúi địt”
Đến khi Nam “địt”, Bắc hô “đánh rấm”
Khi thấm, Nam “xách thùng” thì Bắc “bê sô”
Nam bỏ trong “rương”, Bắc tuôn vào “hòm”
Nam lết vô “hòm”, Bắc mặc “áo quan”
Bắc xuýt xoa “Cái Lan xinh cực!”,
Nam trầm trồ “Con Lan đẹp hết chê!”
Phủ phê Bắc “trùm chăn”, no đủ Nam “đắp mền”
Tình Nam duyên Bắc có thế mới bền ….
(ST)

Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Truyện ngắn

 Đêm tân hôn
( 1 câu chuyện kết thúc có hậu có lẽ bạn sẽ khóc khi đọc hết câu chuyện )

Sau tiệc cưới, mọi người ra về hết, tôi và em về phòng dành cho đôi tân hôn tại khách sạn. Mặc nguyên bộ áo quần chú rể chưa thay đợi em tắm, tôi thả lỏng cơ thể xuống ga giường sau một ngày tiếp khách mệt mỏi đến rã rời. Bỗng chuông điện thoại reo lên, số lạ, đầu dây bên kia phát ra giọng nam đầy giễu cợt và thách thức

- Alo! Chào chú rể! Đêm nay tân hôn chắc là hạnh phúc nhỉ? Tôi có một số bí mật về vợ anh, có lẽ anh rất cần phải biết. Tôi đang ngồi ở quán cafe Thảo Nguyên. Khách sạn nơi anh đang ở đi bộ sang đây chưa tới 10 phút. Tôi sẽ đợi anh đến.

- Xin lỗi, anh có thể cho tôi biết anh là ai?

- Là ai không quan trọng. Tôi chỉ muốn cho anh biết sự thật về vợ anh - đầu dây bên kia bắt đầu nói với giọng gay gắt.

- Anh không đến là một sai lầm.Tôi cúp máy suy nghĩ. Người gọi điện ấy là ai? Qua giọng nói thì hình như người ấy rất ghét vợ mình. Nhìn lên đồng hồ mới bảy giờ mười lăm phút, thôi thì gặp mặt một chút, còn hơn ngồi suy nghĩ lung tung. Trong phòng tắm bước ra, em dịu dàng nhìn tôi nói:

- Anh vào tắm đi, nước cuốn đi tất cả sự mệt mỏi. Em tắm xong thấy tỉnh táo và thoải mái liền.Tôi mỉm cười nói:

- Bây giờ anh đi ra ngoài có chuyện một chút, em nghỉ ngơi đi. Khoảng nữa tiếng nữa anh sẽ về - tôi vừa nói vừa véo mũi em dỗ dành.

Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

Hãy "HẤP HÔN" trước khi "HẤP HỐI"




Ai còn vợ, còn chồng sống đầm ấm với nhau là đang hưởng phước. Ngẫm lại, người quan trọng nhất đời của mình chính là người phối ngẫu. Cha mẹ rồi sẽ qua đời, con cái rồi sẽ có gia đình riêng và rời tổ ấm, bạn bè dù thân mấy cũng có đời sống riêng của bạn. Chính người vợ hay chồng là bạn đường mà cũng là bạn đời, có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Thời kỳ vàng son đầu tiên của hai vợ chồng là lúc mới cưới và chưa có con. Thời kỳ vàng son thứ hai là khi nợ mòn, con lớn, khi con cái rời cha mẹ lập tổ ấm riêng của chúng, khi vợ chồng già về hưu, có thì giờ bên nhau. Ai đang hưởng hạnh phúc này, hãy cảm tạ Thượng Đế và cám ơn nhau bằng những lần hấp hôn. Hấp hôn không cần phải làm linh đình, tiệc tùng mời mọc. Những trình diễn bề ngoài này có thì vui, nhưng không phải là điều cần thiết. Hấp hôn chỉ cần hai người bên nhau, nếu có điều kiện đi xa như hai cụm mây lang thang thì càng tốt, không thì ở nhà với nhau cũng được. Bí quyết là khắng khít, quấn quít bên nhau. Hấp hôn phải được quan niệm như bảo trì (tune-up) chiếc xe hơi. Muốn xe chạy tốt, bảo đảm thì cần bảo trì hằng năm. Chữ T.U.N.E.U.P. cho chúng ta nhớ những điểm chính của hấp hôn.

T : TIME: thời gian bên nhau để tâm tình, để trò chuyện. Đây là thời gian vô cùng quí báu không nên thiếu. Nên thu xếp thì giờ để tham dự công việc của vợ, hay chồng. Mục sư Joel Osteen kể lại (trong Guideposts April 2012) chuyện vợ ông có mặt trong những bài giảng của ông. Có lần, ông phải giảng đi, giảng lại tám lần cùng một bài giảng. Cả tám lần đều có mặt của bà. Bà luôn chăm chú nghe, luôn cười vui vẻ với những câu chuyện khôi hài ông kể mặc dầu đã nghe nhiều lần. Ông nghĩ rằng có thể bà giả vờ, nhưng dù sao cũng khiến ông vui sướng trong lòng vì biết vợ luôn ở cạnh mình.

U : UNMASK: ung nhọt cần mổ xẻ. Vợ chồng sống lâu năm với nhau dễ có những điều bằng mặt mà không bằng lòng. Không nên che giấu nữa, không nên im lặng chịu đựng nữa mà cần thành thật đem ra mổ xẻ như mổ cái ung nhọt. Mặc dù có đau đớn nhưng cả hai sẽ lành bệnh và lành mạnh.

N : NEW EAR &TONGUE: tập nghe, tập nói ngôn ngữ tình yêu. Xin chép lại 5 ngôn ngữ tình yêu của Gary Chapman:
- Talk (trò chuyện)
- Task (thực hành)
- Time (thời giờ)
- Token (tặng phẩm)
- Touch (thoa bóp)

E : ERASE: xóa. Xóa bàn làm lại. Làm người ai cũng có những lỗi lầm, những lần làm đau lòng nhau. Hai vợ chồng như hai con nhím, xa nhau thì nhớ, gần nhau thì lông nhím con này châm chích con kia. Hấp hôn là dịp tuyên bố quên hết những lỗi lầm của người phối ngẫu, mà bắt đầu yêu thương và cầu nguyện cho kẻ thù. Hấp hôn là lúc cả hai người cùng quyết tâm viết trang mới trong quyển sách chuyện tình đôi ta.

U : UNDERSTAND: ưng ý, hiểu rõ nhau. Có người nói: đàn ông thuộc Hỏa tinh, đàn bà thuộc Kim tinh nghĩa là hoàn toàn trái ngược mà nay phải sống chung với nhau. Nhiều cặp vợ chồng sống với nhau mấy mươi năm mà vẫn không hiểu nhau. Nên thường tâm sự, trò chuyện hai người sẽ hiểu nhau hơn.

P : PASSION: phấn khích (tình yêu như đám lửa, để lâu sẽ nguội dần, nên cần thêm củi luôn). Để tình yêu không trở nên băng giá, nên nhớ lại, nhắc lại thuở mới yêu nhau. Để nung nóng lại tình yêu, nên xem lại 5 ngôn ngữ tình yêu kể trên.

Chúng ta nên tránh 3 điều dễ làm mất hạnh phúc gia đình là chỉ trích, phàn nàn và so bì. Viết theo tiếng Anh, chúng ta có 3 chữ C: criticizing (chỉ trích), complaining (phàn nàn), comparing (so bì).

Nhân sinh quan của người thổ dân hải đảo Hawaii là Ho’oponopono nghĩa là hòa giải và tha thứ. Quan niệm này có thể áp dụng để xây dựng hạnh phúc lứa đôi. Bốn điều tâm niệm của họ là:

I’m sorry (Tôi hối lỗi)
Forgive me (Tha thứ tôi)
Thank you (Cám ơn)
I love you (Anh yêu em / Em yêu anh)

Mỗi người nhận lỗi về mình, chứ không đổ lỗi cho người khác. Họ xin sự tha thứ. Họ nói cám ơn và bày tỏ tình yêu. Các bạn có thể đọc thêm quan niệm sống đẹp tuyệt vời này qua: http://www.ho-oponopono.org/

Các bạn thân của tôi ơi! Nếu vợ chồng bạn thường hay tránh mặt nhau, hoặc gặp mặt nhau là cãi lẫy thì bạn cần hấp hôn rồi đó. Hãy hấp hôn trước khi một trong hai người hấp hối, lúc đó hối hận thì đã muộn. Hơn thế nữa, khi cha mẹ sống vui vẻ, hòa thuận, hạnh phúc thì đó là niềm vui rất lớn cho các con.

Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

Chuyện buồn 30 thang 4,1975.

1- Nồi cá bống kho tiêu

Ba mươi tuổi đầu, lận đận chiến chinh, chưa kịp lấy vợ thì trời sập. Đi tù . Mẹ thăm nuôi 6 tháng một lần. Quà chỉ có nồi cá bống kho tiêu và nước mắt thương con. Được 3 năm thấy mẹ già đi, tóc bạc phơ. Thương mẹ, hắn bảo mẹ đừng lên thăm nữa. Nhưng đến kỳ thăm lại đi ra đi vào, trông ngóng mẹ.
Suốt hai năm không thấy mẹ lên thăm.
Được tha, về nhà mới hay khi mẹ về gặp mưa bị cảm nặng trong lần thăm nuôi sau cùng và đã qua đời hai năm rồi. Giỗ mẹ, hắn đi chợ mua cá bống về kho tiêu. Giỗ xong bưng chén cơm và đĩa cá bống kho tiêu cúng mẹ xuống ăn, hình như có vị mặn của nước mắt.


2- Tình đầu

Mười tám tuổi, yêu tha thiết, tỏ tình. Nàng chu mỏ: học trò, nhỏ xíu, bày đặt. Hai mươi hai, Thiếu úy Sư Đoàn 18, về phép đến thăm, nàng lạnh lùng. Sợ làm góa phụ lắm. Hai mươi sáu, Đại úy Trưởng khối CTCT Trung Đoàn. Khó chết rồi, xin bỏ trầu cau. Nàng ậm ừ để suy nghĩ lại đã . Tháng 4/75 chạy giặc, lạc mất nhau.
Ở tù ra, gặp lại. Nàng đã có chồng, hai con. Buồn và mặc cảm, thôi cứ ở vậy không lấy ai. Ba mươi năm sau  lận đận quê người, gặp lại. Nàng chồng chết, các con trưởng thành ra ở riêng. Mừng rơn, mời nàng đi ăn cơm tối nhà hàng. Tỏ tình. Nàng thẳng thừng: già rồi bận bịu nhau làm gì, ở một mình cho khỏe.


3- Hai chị em


Chị quen anh Hân, trung úy phi công. Anh đến nhà chơi, thấy em gái quấn quít Hân, chị nhường. Hai người tổ chức đám cưới, chị gom hết tiền để dành tặng đôi vợ chồng mới .
Em có thai đứa con đầu lòng được 6 tháng thì Hân đi tù cải tạo. Chi thương em đang có con dại, thay em đi ra Bắc thăm nuôi Hân. Con được hai tuổi, em đi buôn hàng chuyến, lỡ có thai với người tài xế. Chị tiếp tục đi thăm, dối Hân em dẫn con đi vượt biên rồi. Thấy Hân mừng cho tương lai vợ con mình, chị xấu hỗ, tủi thân, âm thầm khóc lặng lẽ trên chuyến tàu lửa từ Hà Nội về lại Sài Gòn.
Hân về, biết sự thật. Buồn, dẫn con gái đi vượt biên. Nghe tin hai cha con chết trên biển, chị lập bàn thờ. Lấy tấm hình Hân đứng bên cạnh chiếc máy bay phản lực F5 Hân tặng chị hồi mới quen rọi lớn ra, bỏ vào khung đặt lên bàn thờ, chị khóc gọi Hân ơi…


4- Trả hiếu


Thằng Út đói bụng, tìm Lan. Chị ơi nấu cho em gói mì .Từ sáng đến giờ hai chị em chưa ăn gì cả. Nhà hết mì gói ăn liền, lại hết cả gạo.
Lan dỗ dành, ba đi thồ về thế nào cũng mua bánh mì cho em. Trời tối dần vẫn không thấy ba về, Lan dẫn em ra đầu hẻm nơi anh Tư sửa xe gắn máy, ngồi đợi. Tư và Lan thương nhau đã hơn hai năm. Tư đang cố dành dụm ít tiền để sang năm làm đám cưới. Trời tối hơn, chú Bảy xe thồ chạy về báo tin ba bị xe đụng gãy chân rồi. Bệnh viện đòi 5 triệu mới chịu bó bột.
Lan về nhà thay áo, chạy vội ra nhà dì Năm đầu phố. Dì ơi con bằng lòng.
Đêm bán trinh cho ông Đài Loan ,Lan khóc lặng lẽ. Anh Tư ơi, cho em xin lỗi…


5- Khói thuốc


Năm thứ hai ở Đại học CTCT Đà Lạt, Duy quen Trinh, học năm thứ nhất ở Đại học Chính Trị Kinh Doanh. Hai đứa yêu nhau tha thiết, thề hẹn sống chết với nhau. Tốt nghiệp, Duy về Sư Đoàn 5 bộ binh, hành quân liên miên Bình Dương, Bình Long, Phước Long. Đêm hành quân giăng võng nằm trong rừng cao su Đồng Xoài, Duy mơ có dịp về phép Đà Lạt, cùng Trinh tay trong tay dạo khắp Thành Phố Sương Mù, rồi vào Cà phê Tùng gọi một gói thuốc Capstan, một tách cà phê sữa, một ly sữa đậu nành nóng, cho ấm.
Trinh ra trường về nhà ba mẹ ở Sài Gòn. Duy xin phép thường niên được 7 ngày, ghé thăm. Trinh báo tin ba mẹ gả em cho anh giám đốc Trung Á ngân hàng. Cưới xong chắc em cũng vào làm ở đó luôn cho tiện. Mẹ bảo em hãy quên ông Trung úy đó đi.
Hai tháng sau Duy bị thương về nằm Tổng Y Viện Cộng Hòa. Anh lính đơn vị cử đi theo chăm sóc chạy về báo tin hôm nay đám cưới cô Trinh, thấy nhà trai tới với nhiều xe hơi sang trọng lắm.
Duy chống nạng ra ngồi trước hiên ,châm điếu thuốc. Thẩm quyền ! bộ ông đang khóc đó hay sao? Không phải đâu, chỉ là khói thuốc lá cay cay làm chảy ra nước mắt…


6- Chồng xa


Tin vào chủ trương của lãnh đạo ủy ban nhân dân huyện, cha Hạnh bỏ lúa đổi sang nuôi tôm xuất khẩu .Vay của ngân hàng nhà nước 3 tỷ bạc. Tôm chết trắng ruộng, lỗ nặng. Đến hạn trả nợ, không trả được bị ngân hàng hăm tịch thu nhà. Vịnh, em trai đang học lớp 10 muốn bỏ học đi làm thuê. Hạnh khuyên em cứ tiếp tục học lên đại học, mong sau nầy đổi đời. Nợ nần của gia đình để chị lo.
Nuốt nước mắt vào lòng, Hạnh lên Sài Gòn tìm mối lấy chồng Đại Hàn. Được ba tháng chị gọi phôn về thăm Vịnh, dặn dò em cố gắng học và chăm sóc cho cha.
Tiếng chị nghèn nghẹn như đang khóc.Thương chị, Vịnh nghẹn ngào hứa vâng theo lời chị dặn dò . Hai tuần sau, tòa lãnh sự Đại Hàn mời gia đình đến nhận bình đựng tro cốt của Hạnh. Họ giải thích tại chị nhảy lầu tự tử…
Trên chuyến xe đò từ Sài Gòn về Long Xuyên, xe chạy qua những cánh đồng lúa bạt ngàn tận chân trời, Vịnh thút thít khóc gọi chị Hai ơi …






Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

CHỬI


Cách đây không lâu, một anh bạn từ bên Mỹ, chẳng biết sưu tầm được ở đâu, đã gửi cho gã một mẩu chuyện, đọc xong gã chẳng biết nên cười hay nên khóc. Mẩu chuyện ấy như thế này :
Lần đầu tiên mới tới Hà Nội, tôi không khỏi bỡ ngỡ khi tìm nhà của một người bạn, hiện làm trưởng một khu phố văn hóa.
Thấy có mấy đứa trẻ đang nô đùa ngoài đầu ngõ, tôi hỏi :
- Này các cháu, các cháu có biết nhà ông trưởng khu phố văn hóa này ở đâu hay không ?
Một đứa bé trai, khoảng trên dưới mười tuổi, ngước nhìn tôi bằng ánh mắt xấc láo và ranh mãnh, rồi đáp gọn lỏn :
- Biết nhưng…đéo chỉ.
Tôi lắc đầu, tiếp tục đi sâu vào con hẻm văn hóa. Gặp một thanh niên, tôi liền hỏi:
- Anh ơi, anh có biết nhà ông trưởng khu phố văn hóa này ở chỗ nào hay không?
Gã trẻ tuổi chẳng thèm nhòm ngó gì đến tôi và trả lời cộc lốc :
- Đéo biết.
Miết rồi cũng tìm thấy nhà ông trưởng khu phố văn hóa. Khi gặp ông, tôi kể lại chuyện này cho ông ta nghe với lời than thở :
- Anh ạ, các bậc cha mẹ ở đây không dạy dỗ con em hay sao mà để chúng nó ăn nói với những người khách lạ một cách thô bỉ và tục tĩu đến thế hả anh ?
Chẳng cần suy nghĩ, ông trưởng khu phố văn hóa đã thuận miệng trả lời tôi ngay:
- Có dạy đấy chứ, nhưng chúng nó…đéo nghe.
Lúc ấy người con gái của ông bạn tôi, hiện là một cô giáo dạy môn văn, vừa từ nhà trường trở về và tôi liền đem câu chuyện ấy ra mà kể.
Thay vì trả lời trực tiếp cho tôi, cô giáo xin phép thuật lại một sự việc như sau :
Hôm ấy, cháu giảng bài văn, có đoạn trình bày thành tích anh hùng và dũng cảm của nhân dân ta đã đánh gục giặc Tây, đã đánh nhào giặc Mỹ…Cuối cùng, cháu kêu một em trai lớn nhất lớp và bảo :
- Em hãy định nghĩa xem hai chữ “dũng cảm là gì ?”
Nó đứng lên, suy nghĩ một lúc rồi đáp gọn lỏn :
- Thưa cô, nghĩa là…đéo sợ ạ.
Sau đó, trong cuộc tiếp xúc với ông bộ trưởng giáo dục và đào tạo, cháu liền đem câu chuyện thằng bé học trò đã cắt nghĩa hai chữ “dũng cảm” là…”đéo sợ” cho ông ta nghe.
Nghe xong, ông bộ trưởng tỏ vẻ đăm chiêu, ra điều suy nghĩ lung lắm. Cuối cùng, ông nghiêm nghị nhìn tôi, rồi gật gù như một triết gia uyên bác vừa mới khám phá ra một chân lý cao siêu, ông ta chậm rãi đáp :
- Ừ, nó cắt nghĩa như thế thì cũng…đéo sai.
Nghe vậy, tôi chua chát nghĩ thầm trong bụng rằng :
- Giáo dục và đào tạo theo kiểu này thì đất nước mình…đéo khá lên được.

Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Vài bài thơ của dân nhậu




Thơ… say

Cm sào gia vũng hn ta
Thuy
n cô đơn đi trăng ngà đêm nay
R
ượu vài chén, d gì say?
Đêm ch
ưa chu đến bi ngày chưa đi!

Dăm chén na, ch thm chi
Thi
ếu vng tri k có gì vui đâu!
cũng ung ch nhn sao?
Tránh bu
n vô c ln vào nhiu ta!

Bu rượu cn, cht nhìn ra
Tr
i đen như mc, thế là không Trăng!
Đ
ng dy, chuếnh choáng ngã lăn
L
m bm chi ra: Cha thng nào xô!


Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013


Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi
Nhất vợ nhì trời là chuyện.. "normal"
Ðàn ông sợ vợ thì sang,
Ðàn ông uýnh vợ tan hoang cửa nhà.

Ðàn ông không biết thờ "bà"
Cuộc đời lận đận kể là vứt đi.
Ðàn ông sợ vợ ai khi,
Vợ mình, mình sợ sá gì thế gian !!!

Ðàn ông khí phách ngang tàng,
Nghe lời vợ dạy là hàng "trượng phu."
Ðàn ông đánh vợ là ngu,
Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi.

Nắng mưa là chuyện của trời,
Tề gia nội trợ có tôi bao thầu.
Suốt ngày cày cấy như trâu,
Chiều về rửa chén cũng "ngầu" như ai.

Nấu cơm, đi chợ hàng ngày,
Bồng con, thay tã tôi đây vẹn toàn.
Lau nhà, lau cửa chẳng màng,
Ôi thời oanh liệt ngang tàng còn đâu.

Nhiều khi muốn hộc xì dầu,
Xin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi mày.
Nàng đòi thi đấu võ đài,
Tung ra một chưởng, chén bay ào ào.

Nhớ xưa mình mới quen nhau,
Em ăn, em nói ngọt ngào dễ thương.
Cho nên tôi bị gạt lường,
Mang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàng.

Than ôi! thực tế phũ phàng,
Mày râu một kiếp thân tàn đi đoong.
Một lòng thờ dzợ sắt son,
Cho tròn chử Sợ , mới là Đàn Ông

Lời ước nhân ngày 8/3



Đến ngày mồng tám tháng ba

Thì tôi lại ước em là… đàn ông.

Ước em đôi má phai hồng

Đôi môi phai thắm, lại không… điệu đà
Ước em… duyên bớt mặn mà
Đừng đằm thắm quá, người ta yêu thầm!

Ước em, bỗng cũng… “hâm hâm”

Tự nhiên quên mất… cầm nhầm tay tôi!

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

HẠNH PHÚC LÀ NHỮNG ĐIỀU GIẢN DỊ NHẤT

  Có một người đàn ông nọ, quyết tâm đi khắp thế gian để nếm các món sơn hào hải vị trên đời này. Ông đã đi qua rất nhiều quốc gia, dừng chân lại ở nhiều xóm làng, gặp mặt nhiều người xa lạ...và cũng được nếm đủ mọi mùi vị của thế gian. Nhưng cuối cùng, ông cũng không hài lòng với bất kì món nào, dù ăn đã nhiều nhưng chỉ một thời gian là thấy chán. Và rồi, ông nhận ra rằng, chỉ có cơm là nguồn lương thực mà ăn không bao giờ ngán được. Chúng ta ăn cơm hằng ngày ba bữa, từ nhỏ cho đến lúc lớn lên, tuy có đôi lần bỏ bữa nhưng phải thừa nhận rằng không bao giờ từ chối cơm được. Chỉ có cơm là ta ăn suốt đời không bao giờ ngán............ 

Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2013

VỘI

Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ

Thích Tánh Tuệ




Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa

Vội vàng sum họp vội chia xa.

Vội ăn, vội nói rồi vội thở

Vội hưởng thụ mau để vội già.


Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

HAPPY VALENTINE'S DAY 2013

Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi

Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia

Anh?... Giờ em phải làm sao nếu không có anh cùng bước? Valentine nay em sẽ rất buồn, nhưng hi vọng anh sẽ hạnh phúc.

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

HIỆN TẠI LÀ MÓN QUÀ CỦA CUỘC SỐNG!




Hãy tưởng tượng có một ngân hàng ghi vào tài khoản của bạn 86. 400 đô la mỗi sáng. Tuy nhiên, phần sai ngạch của ngày này không được chuyển sang ngày khác. Mỗi đêm ngân hàng sẽ xóa hết phần bạn chưa dùng hết trong ngày.

Bạn sẽ làm gì... Dĩ nhiên là tận dụng từng đồng, đúng không...

Mỗi người trong chúng ta đều có một ngân hàng như thế, đó chính là Thời Gian.
Mỗi sáng nó ghi vào tài khoản của bạn 86. 400 giây. Khi đêm về, nó xóa hết phần thời gian bạn chưa kịp đầu tư vào việc có ích. Ngân hàng này không chuyển bất cứ khoản sai ngạch nào còn lại trong này và cũng không cho bạn chi trội.

Mỗi ngày bạn nhận được một tài khoản mới. Cứ đêm về phần dư lại trong ngày sẽ bị xóa. Nếu bạn không tận dụng được khoản gởi đó, người thiệt thòi chính là bạn. Không thể quay lại quá khứ, cũng không thể cưỡng lại “ngày mai”. Bạn phải sống trong hiện tại chỉ bằng khoản đã được gởi của chính ngày hôm nay. Vì vậy, hãy đầu tư thời gian của từng ngày một cách khôn ngoan để làm lợi nhiều nhất cho sức khỏe, hạnh phúc, và sự thành đạt của chính bản thân bạn.

Đồng hồ vẫn đều đều gõ nhịp, bạn hãy tận dụng ngày hôm nay. Để hiểu được giá trị của một năm, hãy hỏi một học sinh vừa thi rớt.

Để hiểu được giá trị của một tháng, hãy hỏi một bà mẹ sinh non.

Để hiểu được giá trị của một tuần, hãy hỏi tổng biên tập của một tờ tuần báo.

Để hiểu được giá trị của một giờ, hãy hỏi người yêu nhau đang mong chờ được gặp mặt nhau.

Để hiểu được giá trị của một phút, hãy hỏi người vừa trễ tàu.

Để hiểu được giá trị của một giây, hãy hỏi một người vừa thoát hiểm trong gang tấc.

Để hiểu giá trị của một nghìn giây, hãy hỏi chủ nhân của một chiếc huy chương Thế Vận Hội.

Hãy biết trân trọng mỗi phút giây bạn đang có trong tay! Và cần phải trân trọng nó hơn nữa khi bạn sẻ chia thời gian với một ai đó đặc biệt, đặc biệt đến mức bạn phải dành thời gian của mình cho người ấy.

Hãy nhớ rằng thời gian thì không chờ đợi ai cả.



Bạn bè thực sự là tài sản hết sức quý báu của bạn. Họ đem lại nụ cười cho bạn, động viên bạn vươn đến thành công. Họ lắng nghe lời bạn nói, cho bạn một lời khen tặng, và nhất là họ muốn thổ lộ tâm tình với bạn.

Hãy thể hiện cho họ thấy bạn quan tâm tới họ đến nhường nào.

Hãy gửi thông điệp này đến bạn mình.

Nếu bạn cũng nhận được một thông điệp như thế từ người khác thì bạn biết rằng mình đã có một vòng tròn tình bạn.

Ngày hôm qua là quá khứ

Ngày mai là một điều bí ẩn

Còn hôm nay là một món quà

Chính vì vậy mà người ta vẫn gọi

Hiện tại là món quà của cuộc sống!

nguồn: internet