Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011


NHỮNG CON DỐC CUỘC ĐỜI

Khi bạn đạp xe lên một con dốc, mồ hôi ướt áo, hai bàn chân mỏi nhừ, hơi thở gấp gáp. Nhưng bạn sẽ được tận hưởng ngay sự tuyệt vời khi chiếc xe lăn nhanh xuống con dốc phía trước. Những giọt mồ hôi bốc hơi, để lại cảm giác mát lạnh khiến bạn quên nhanh tất cả mệt mỏi.
Cuộc sống cũng giống như con đường rất dài. Dù đang chạy trên những đoạn đường bằng phẳng, người ta vẫn không bao giờ quên sẽ có lúc phải đối diện với việc lên dốc và cả xuống dốc. Điều giản dị ấy một người bạn đã nói với tôi: khi cùng một lúc, cô ta phải đối diện sự thất bại, cả trong tình yêu lẫn công việc. Điều làm tôi nể phục cô bạn ấy là sự can đảm. Cô ấy không khóc, không oán trách, cũng không suy sụp. Bởi lẽ bạn tôi biết thu xếp, đặt những nỗi buồn sang một bên, dành hết nghị lực để tiếp tục vượt dốc.
Rất nhiều khi trong cuộc sống bon chen này, nỗi mệt mỏi, sự chán chường, cảm giác thất vọng đã vắt kiệt sức lực, lấy đi niềm lạc quan. Bạn muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nếu dừng lại và quay nhìn trở về điểm xuất phát, bạn sẽ nhận được cảm giác tuyệt vời khi thấy những gì ta đã vượt qua. Có thời điểm bạn nhận ra mình đang đứng trên đỉnh dốc, hít thật sâu và nhìn kỹ về phía trước, không cần phải hét lên sung sướng. Và khi ấy, bạn sẽ tự nhắc mình là nên tìm thêm những đỉnh cao mới, không cho phép mình thả dốc quá nhanh.
Cuộc sống chúng ta cũng giống như những chuyến đi xa, không nên mất quá nhiều thời gian vì những lựa chọn. Khi thật sự rã rời thân thể, bạn hãy dừng lại ven đường nghĩ ngơi đôi chút. Cách phục hồi năng lực nhanh chóng nhất là biết dừng lại nghĩ ngơi.
Lên dốc tuy chậm chạp, mệt mỏi thật nhưng mức độ an toàn cao hơn khi thả dốc. Cảm giác của việc lao nhanh về phía trước tuyệt vời thật, nhưng biết đâu vực thẳm đâu đó mà bạn không kịp nhìn thấy, và biết đâu chiếc xe đứt thắng 
Cuộc sống cũng giống một con đường, khi bạn đang bước trên những khổ đau, thì đó là lúc bạn phải “lên dốc” trong hành trình của đời mình. Dĩ nhiên không phải bất hạnh sẽ chẳng bao giờ xuất hiện.
Cuộc đời vốn là một chuyến đi, cái bạn cần là “để dành” sức lực và cảm hứng cho chặng đường kế tiếp. 

THUỐC BỔ CHO MỌI NGƯỜI

BỆNH BÒ ĐIÊN
Một nữ nhà báo phỏng vấn bác nông dân nuôi bò: “Thưa bác, tại sao ngày càng xuất hiện nhiều bệnh bò điên?”.
Bác nông dân giải thích “Để tui kể qui trình cho cô nghe, mỗi ngày bò sữa được vắt sữa một lần vào sáng sớm và mỗi năm nó được thụ tinh 1 lần để sinh bò con”.
“Vậy thì sao hả bác?” Cô phóng viên hỏi.
Bác nông dân cau mày: “Chưa hiểu hả? Cô cứ thử tưởng tượng người ta bóp ngực cô mỗi sáng, nhưng 1 năm cô mới được xxx 1 lần xem cô có điên ko? …
Nữ nhà báo: hi hi hi hi hi
 CỨU TÀU
Trên một chuyến tàu vượt Đại Tây Dương, cô gái viết trong nhật ký của mình: Ngày thứ nhất: Biển đẹp, con tàu rất lớn và thuyền trưởng cực kỳ đẹp trai. 

Ngày thứ hai: Thuyền trưởng đã tỏ tình, dọa sẽ làm đắm con tàu nếu mình từ chối. 

Ngày thứ ba: Ăn tối với "mối đe dọa" con tàu. 

Ngày thứ tư: Suốt đêm qua, mình đã cứu con tàu cùng 1.300 hành khách.

ĐÊM TÂN HÔN
Đêm tân hôn cô dâu thẹn thùng thỏ thẻ với chú rể:
- Anh ôi, em hổng biết gì về dzụ đó hết, anh cắt nghĩa cho em đi!
Chú rể cười:
- Dzụ đó dễ ợt hè. Em cứ tưởng tượng cái của em là nhà tù, còn của anh là thằng tù,
Ta cứ nhốt thằng tù vào nhà tù là xong.
Xong xuôi rồi cô dâu thích quá, một lát sau lại thỏ thẻ:
- Anh ôi, thằng tù nó xổng chuồng gồi!
Chú rể bảo:
- Thì mình bắt nhốt nó lại.
Xong lần nhốt tù này chú rể châm thuốc lá hút lấy lại hơi. Cô dâu lại nói:
- Nó lại xổng chuồng nữa gồi, anh mau bắt nhốt nó lại đi anh!
Thế là chú rể lại uể oải đi bắt thằng tù nhốt lại. Xong xuôi anh nằm xuội lơ.
Một lát cô dâu lại thỏ thẻ:
- Anh ôi, nhốt thằng tù nữa đi anh!
Lần này thì chú rể nổi quạu:
- Thằng này ở tù hết hạn thì phải thả cho nó ra chứ, nó có bị án chung thân khổ sai đâu !
ĐỘC CHIÊU


Tại Bệnh viện Tâm thần Trung ương. Trong phòng trực của bác sĩ, có một bệnh nhân hối hả chạy vào.

- Bác sĩ! Bác sĩ cho em một cây đinh 5 tấc với một cây búa đi.
- Chi vậy em?
- Em phải trả thù thằng hớt tóc!
- Tại sao phải trả thù nó?
- Lần nào hớt tóc nó cũng nhấp kéo trúng đầu em chảy máu. Em thù nó lắm.
- Nhưng trả thù bằng cách nào mà dùng búa và đinh?
- Em có cách trả thù này độc lắm, bảo đảm nó hết đường làm ăn luôn.
- Nhưng mà bằng cách nào?
- Em lấy cây đinh 5 tấc đóng vô đầu em rồi ra cho nó hớt tóc, thế nào nó nhấp trúng cũng gẫy kéo nó cho coi….

XIN VỀ HƯU
Cuối cùng thì sau 70 năm hoạt động các bộ phận của cơ thể cũng tề tựu về dự cuộc hợp tổng kết. Các bộ phận lần lượt phát biểu:
Ðầu tiên là Não: "Tôi được sinh ra cùng lúc với con người và đóng một vai trò quan trò quan trọng. Tôi là cơ quan điều hành mọi hoạt động ủa con người và cho đến bây giờ tôi vẫn hoạt động tốt. Tôi xin được tiếp tục phục vụ".
Kế đến là Tim: "Tôi cũng được sinh ra cùng lúc với con người, tôi giữ một nhiệm vụ cũng không kém phần quan trọng. Tôi giúp việc tuần hoàn máu để nuôi sống cơ thể và các bộ phận khác. Ðến nay, tôi vẫn hoạt động tốt, tôi xin tiếp tục cống hiến"
Sau đó lần lượt các bộ phận khác cũng phát biểu.
Trong lúc im lặng bỗng có một giọng nói yếu ớt phát ra từ phía bên dưới:  
"Xin thưa các anh, tôi cũng được sinh ra cùng với con người nhưng tới năm 20 tuổi tôi mới được làm việc. Công việc của tôi rất là vất vả và nặng nhọc, phải làm việc trong đường hầm tăm tối, ẩm ướt và trơn trợt. Cho nên, bây giờ tôi không còn khả năng để phục vụ nữa, tôi xin được về hưu"
Các bộ phận khác nghe thế rất tức giận liền đập bàn nói: "Ai! Ai! Có ngon thì đứng dậy nói lớn xem nào? Làm việc sau 20 năm mà bây giờ đòi về hưu? Thế là thế nào ???"
Giọng nói yếu ớt ấy lại vang lên: "Xin lỗi các anh, nếu em có thể ngóc lên được thì em đâu xin về hưu làm gì!" 

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

HÃY ĐỌC VÀ NGẪM NGHĨ

Dưới hình dạng của người nghèo khó.

Hai Thiên thần du hành xuống trần gian. Dừng chân trước một ngôi nhà khá giả, hai thiên thần vào xin trọ qua đêm, nhưng chủ nhà có vẻ khiếm nhã, tỏ vẻ khó chịu và bảo hai thiên thần vào nhà kho mà ngủ. Khi dọn dẹp chỗ ngủ, thiên thần lớn tuổi thấy một lỗ hổng trên sàn nhà và ra tay sửa lại. Thiên thần nhỏ tuổi tò mò hỏi: “bịt lỗ hổng lại để làm gì?” thiên thần lớn trả lời: “Mọi việc luôn luôn không như chúng ta thấy” 
Hôm sau, hai ngài lại dừng chân trước cửa một gia đình nghèo và xin ở lại qua đêm. Tuy nghèo khó nhưng giàu lòng hiếu khách, hai vợ chồng bác nông dân mời hai thiên thần dùng bữa cơm đạm bạc và mời lên giường ngủ.
Sáng hôm sau vừa thức giấc, hai thiên thần thấy vợ chồng chủ nhà mặt buồn rười rượi. Con bò sữa duy nhất của họ đã chết. Thiên thần nhỏ hết sức sửng sốt và bất bình nói: “Gia đình giàu có thì ngài lại giúp họ, gia đình nầy nghèo khó nhưng hiếu khách thì ngài lại bắt con bò của họ phải chết”.-“Mọi việc luôn luôn không phải như chúng ta thấy” Thiên thần lớn chỉ nói vậy.
Khi hai thiên thần từ giã lên đường, thiên thần lớn mới nói: “Khi ở trong nhà kho của gia đình giàu có, ta thấy dưới cái lỗ của nền nhà kho có một kho vàng, nhưng chủ nhà thô lổ và keo kiệt nên ta hàn cái lổ đó lại, hắn sẽ không bao giờ tìm được vàng. Còn tối qua ở nhà bác nông dân, thần chết đã tới và nói phải đem vợ anh ta đi. Ta đã đưa con bò của bác ra thay thế, và may mắn là thần chết đã chấp nhận. Mọi thứ luôn luôn không phải như ta thấy