Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

LỜI TỎ TÌNH CỦA THIÊN CHÚA

Một nhà bác học nọ muốn làm một cuộc nghiên cứu tại một vùng sa mạc. Ông nhờ một người Ả rập làm hướng đạo. Lên đường từ rạng đông, nhà bác học thấy người Ả rập làm một cử chỉ khó hiểu là trải tấm thảm lên cát và hướng về mặt trời phủ phục cầu nguyện. Nhà bác học hỏi :
--Ông bạn làm gì vậy ?
Người Ả rập trả lời :
-Tôi cầu nguyện với Chúa.
Nhà bác học hỏi :
 -Nhưng ông bạn có thấy, có nghe, có sờ được Chúa không ?
 Thấy người Ả rập thinh lặng vì bị tấn công quá bất ngờ, nhà bác học nói thêm :
  -Ông bạn quả là một tên khùng, Ông bạn tin ở một người mà ông bạn không bao giờ thấy được, sờ được
Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa lên, nhà bác học bước ra khói lều nhìn chung quanh và đưa ra nhận xét :
 -Hẳn tối qua phải có một con lạc đà đi ngang qua đây.
  Một chút ánh sáng lóe lên trong ánh mắt người Ả rập, anh hỏi nhà bác học :
 -Ông có thấy tận mắt con lạc đà không ?
  Dĩ nhiên nhà bác học chỉ có thể trả lời là không. Sau câu trả lời không ấy, người Ả rập kết luận :
 -Ông quả là một người ngu, ông không thấy, không nghe, không sờ được con lạc đà mà lại bảo rằng đêm qua nó đi qua đây.
 Nhà bác học liền lý luận như một nhà khoa học chân chính :
 -Tôi không thấy, không nghe, không sờ được nó, nhưng tôi thấy dấu chân của nó trên cát, đó là dấu chỉ biểu hiện con lạc đà
  Người Ả rập đưa tay về hướng mặt trời và nói :
  -Ông hãy nhìn dấu vết của Đấng Tạo Hóa. Hãy biết rằng Ngài hiện hữu và yêu thương ta.
Câu chuyện trên có thể làm cho bạn và tôi hiểu rằng: Thiên Chúa là TÌNH YÊU mà tình yêu thì mời gọi, tỏ tình, chứ không cưỡng bách. Ngài mời gọi và tỏ tình với con người bằng muôn ngàn cách : trong công cuộc sáng tạo, lịch sử con người là lời tỏ tình của Thiên Chúa, và cuối cùng Ngài đã dốc cạn trái tim Ngài để nói một lời trọn vẹn và dứt khoát: lời đó chính là Đức Jesus Kitô. Cả cuộc sống, những phép lạ, những dụ ngôn của Chúa Jesus đều là lời tỏ tình của Thiên Chúa.
       Kể từ khi Thiên Chúa nhập thể làm người thì cả cuộc sống con người trở thành bài dụ ngôn của Thiên Chúa. Nơi đó Thiên Chúa không ngừng đi qua và để lại biết bao dấu vết, nơi đó Thiên Chúa không ngừng mời gọi con người : mỗi biến cố là một lời mời gọi của Thiên Chúa, và Thiên Chúa mời gọi vì Ngài là TÌNH YÊU

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

NGUY CƠ CỦA VĂN MINH VẬT CHẤT

Với viễn ảnh cơ chế thị trường,mức sống xem ra được nâng cao hơn,nhưng nhìn kỹ thì đang có nguy cơ suy đồi luân lý.Những ai có thao thức đều nhận ra rằng suy đồi luân lý là nguy cơ trầm trọng cho xã hội ngày nay,nhất là tại các đô thị.Đô thị thường là biểu hiện của văn minh vật chất,đồng thời là nơi tích tụ các suy đồi luân lý,và hậu quả của sự suy đồi ấy chính là sự vong thân của con người.Văn minh hưởng thụ là biểu lộ rõ nét của tính ích kỷ nơi con người,mà càng chạy theo,con người càng tỏ ra dửng dưng với người khác.Sống chung trong một cao ốc,lên xuống cùng một cầu thang,láng giềng trong một khu phố,thế mà người ta vẫn có thể tỏ ra xa lạ với nhau.Đó là nét tiêu biểu trong cuộc sống đô thị,:người ta no cơm ấm áo nhưng lại rét run thiếu tình người.
Phát triển kinh tế là một yếu tố cần thiết cho cuộc sống;thế nhưng con người không chỉ sống bằng cơm bánh.Ăn no,hưởng thụ,mà tinh thần trống rỗng thì cũng chỉ là mẫu người què quặt kém phát triển mà thôi.Một cuộc sống sung  mãn đích thực phải là cuộc sống trong đó giá trị tinh thần và luân lý được đặt vào hàng trọng yếu.
Niềm tin là men nối kết con người với nhau,niềm tin là sức bật đưa con người ra khỏi chính mình để đến với người khác,niềm tin là thuốc chữa trị con người khỏi vong thân.
Phấn khởi trước những thay đổi về mặt luân lý,chúng ta cũng phải cảnh giác trước cạm bẩy của tiêu thụ,ích kỷ,khô cạn tình người mà lợi lộc kinh tế có thể bủa giăng khắp nơi.